Sao lại gọi là đùa được, ta kiếm bạc đầy túi, chẳng thiệt thòi gì cả.
Ta vừa xoay người định dạy dỗ hắn mấy câu, chưa kịp mở miệng thì phía sau đã có người gào lớn:
“Cháy rồi! Sau viện nha môn bốc cháy rồi!!”
Ta và hắn nhìn nhau, rồi chạy theo dòng người, gom hết những thứ có thể chứa nước đi cứu hỏa.
Vì đất trũng nên nước đọng thành từng vũng, múc nước cũng không khó. Hết thùng này đến chậu khác hất vào đám lửa, nhưng ngọn lửa lại chẳng suy suyển là bao.
Không nhớ là chuyến thứ mấy quay về, ta trông thấy Thịnh Hành Dương đứng ở cổng, bên cạnh đã có không ít binh lính đến nơi.
Lý chánh nói, mấy gian phòng đó vốn là kho cũ, đã lâu không cất chứa gì. Chỉ cần khống chế không để lửa lan rộng là ổn.
Ta hỏi:
“Ta nghe tiếng người ngoài đường kêu cháy mới chạy đến, hôm nay ngài không ở nha môn sao? Sao đến còn trễ hơn ta?”
Hắn đáp:
“Sáng nay có tin đê sông bị nước phá một đoạn, ta vừa cùng người đi kiểm tra, may là không nghiêm trọng.”
Ta đang tính nói với hắn vài điều suy nghĩ, thì bỗng trong viện vọng ra một tiếng hét chói tai.
Trong khoảnh khắc, ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ kịp thấy một chiếc thùng gỗ bị ném xuống đất lăn lông lốc, và vạt áo thiếu niên đã bị lửa l.i.ế.m đến.
Luồng nhiệt hừng hực như sóng biển lạnh ngắt tràn tới, khiến ta cứng người tại chỗ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“A Duẫn!!!”
15
Còn chưa kịp xông vào, thì đã thấy Lý Hiển Duẫn ôm theo một hài đồng phá cửa sổ mà ra.
Hắn ngã lăn xuống đất, những tia lửa còn dính trên áo cũng bị lăn qua mà dập tắt.
Hắn buông đứa trẻ ra, tiểu oa nhi ngồi dưới đất òa khóc nức nở. Ta lập tức kéo hắn dậy, luống cuống kiểm tra xem có bị bỏng chỗ nào không.
“Tỷ! Đệ không sao! Đừng... á á á á á! Đau đau đau!”
Ta nắm chặt cánh tay hắn, không dám động đậy: “Đau ở đâu? Là xương đau hay thịt đau?”
Đại phu tiến lên, tiếp lấy cánh tay của hắn kiểm tra, nói xương không gãy, chỉ bị va đập vào cốt, treo tay tĩnh dưỡng mấy hôm là lành.
Sau khi bó nẹp xong, hắn ngượng ngùng liếc sang ta, còn ta thì mặt không đổi sắc nhìn hắn. Không biết đánh vào đâu, ta bèn vặn tai hắn một cái:
“Lần sau ngươi còn dám xông vào như thế nữa xem?”
“Đệ biết sai rồi! Tỷ mau buông tay! Xin tha mạng!”
Thịnh Hành Dương đưa cho ta một chiếc khăn vải ướt, ra hiệu lau tro bám trên tay:
“Chỗ này không còn gì đáng ngại, cô với A Duẫn hãy về nhà thăm nhạc phụ nhạc mẫu trước, lúc nào hồi kinh ta sẽ viết thư báo.”
“Có những việc ngài không trông coi xuể. Để hắn về, ta ở lại đây.”
“Khoan đã! Ta là thương binh, hai người định lưu đày ta về quê đấy à?”
Ta nhìn sang Thịnh Hành Dương, thấy vẻ mặt hắn đã có chủ ý. Dẫu trong lòng còn lo lắng, nhưng suy cho cùng, để ta trở về là lựa chọn ổn thỏa nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong thôn trâu bò đều đã được điều động chở hàng, hôm sau chỉ kiếm được hai con lừa và một cỗ xe gỗ, rải ít cỏ khô làm đệm, ta với hắn bắt đầu lên đường.
Trong hai con lừa, con Xích Thố bỗng nổi hứng, cứ thế hí vang mà phi nước đại, đến khi trời tối đã về tới nhà.
Cha mẹ ta thấy ta bụi bặm phong trần thì giật mình, vừa thấy cánh tay treo lủng lẳng của Lý Hiển Duẫn liền trách móc:
“Cánh tay này là bị người ta đánh gãy hả?”
“Cha mẹ đại nhân, đây là vết thương vì ra tay trượng nghĩa đó ạ!”
Cha mẹ hiển nhiên không tin, quay sang nhìn ta dò hỏi. Ta kể rõ mọi chuyện, hai người mới thở phào.
Ban ngày cha phải trông tiệm, nương thì lên tửu quán làm việc. Khi nào Lý Hiển Duẫn bất tiện, ta liền ở nhà hầm canh xương cho hắn.
Hắn uống hai bát, ta uống nửa nồi.
Trước đây ở Thịnh phủ, mỗi ngày ta còn có việc như soát sổ, kiểm toán, giờ về nhà thì chẳng còn gì để làm cả.
Người mà rảnh rỗi thì tâm lại sinh chuyện. Ta bắt đầu nhớ đến Hoa Sinh, Quả Tử, và Lê Tử, rồi không khỏi nghĩ đến tình hình Hòa Gia Diêu hiện nay, Thịnh Hành Dương liệu có bình an không.
Lý Hiển Duẫn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhìn ta đầy nghi ngờ:
“Tỷ dạo này suốt ngày mộng mơ cái gì thế? Nhớ phu quân đến thế à?”
“Tiểu tử thối, ngươi có tin ta bắt ngươi gặm xương sống không?”
Lo lắng an nguy thì có tính là tương tư không? Chắc... không tính nhỉ?
“Tỷ miệng thì chối, nhưng lòng thì rõ quá rồi. Đừng lo, vụ cháy và vụ đồn cướp kia, đợi tay đệ lành rồi đệ sẽ tự đi dò hỏi rõ ràng.”
Tên nhãi này bộ dạng điềm tĩnh tự đắc, cứ như mọi chuyện trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.
“Chuyện này chẳng liên quan đến đệ, đừng có nhúng tay vào.”
“Đệ có nhúng gì đâu. Mưa dai dẳng bao ngày, kho kia lại chẳng ai quản, nước đọng mái mốc, thế mà lại bốc cháy dữ dội đến thế, chẳng rõ có phải có người cố ý giở trò hay không, muốn gây bất lợi cho ai đó thôi.”
Ta im lặng nhìn hắn, lại nhớ lời hắn nói rằng ghét bị xem là trẻ con.
“Biết trong lòng đệ đã hiểu, nhưng trước hết hãy dưỡng cho lành tay. Lúc gặp chuyện, giữ mạng là điều quan trọng nhất, nhớ kỹ chưa?”
Ta... cũng từng là người rất ghét bị người khác xem là đứa trẻ con.
16
Hạnh nương nghe tin ta đã trở về, liền cố ý tới tìm.
Vừa khéo hôm nay hầm được nồi canh xương, ta bới cho nàng một bát, cùng ngồi bên bàn hàn huyên.
Lý Hiển Duẫn đi múc thêm canh, Hạnh nương ghé lại, thì thầm bên tai ta:
“Ưm… Diểu nương này, trước khi thành thân, trong lòng tỷ cảm thấy thế nào? Có hồi hộp không?”
“Không có cảm xúc gì, chỉ thấy thật là phiền phức.” Ta vừa dứt lời, ngước mắt nhìn hai má nàng ửng hồng: “Hai tháng nay xảy ra chuyện gì vậy? Muội sắp thành thân rồi à?”
“Nào có! Chỉ là… có một người, cũng khá tốt, ta có chút cảm tình… Người này tỷ cũng biết đó.”
“Ta cũng biết à? Ai thế?”