Nói rồi liền kéo hắn ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã lôi đến tận cửa.
Đứa nhỏ này da mặt mỏng, ngại ngùng không tiện giằng ra khỏi tay người lớn tuổi. Lại lập tức nhận ra ý đồ Ngô tứ bà bà là muốn tác hợp cho ta và Thịnh Hành Dương, tức đến mức không thốt nên lời, gương mặt đỏ bừng như gấc chín.
Bà bà nhanh như chớp rút lui, còn chu đáo đóng luôn cánh cửa lại. Động tác đóng cửa mạnh đến nỗi dầm xà trên mái cũng bị chấn cho rơi bụi xuống. Ta và Thịnh Hành Dương mắt to trừng mắt nhỏ, không khí càng thêm lúng túng.
Ta bèn dịch hai cái ghế đẩu con lại gần bếp, kê sát tường rồi mời hắn ngồi sưởi lửa.
Cuối tháng Bảy vốn dĩ nên nóng nực, nhưng vì mưa dầm mấy ngày liền, xương cốt cũng ngấm lạnh. Ngồi cạnh bếp lửa một lúc, mượn hơi ấm hong người cũng đỡ hơn nhiều.
Hai người cùng ngồi dựa vào tường, nhất thời chẳng biết nên nói gì.
Từ lúc quen biết Thịnh Hành Dương đến nay, lúc nào cũng thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, đây là lần đầu tiên thấy hắn khoác lên mình y phục làm việc đồng áng. Vậy mà mặc vào trông vẫn rất vừa vặn, dung mạo thanh tú khiến bộ quần áo đơn sơ ấy cũng mang theo khí chất giản dị mà ưa nhìn.
Câu gì nhỉ? ‘Thô y mộc váy cũng khó che quốc sắc thiên hương’?
Hắn quay đầu nhìn sang, ta mới phát hiện mình đã ngẩn người nhìn hắn nãy giờ.
“À, mấy hôm nay vất vả rồi nhỉ, hay là tựa vào ta mà chợp mắt một lát?” Ta lúng túng lên tiếng.
“Cô không mệt sao? Ở chỗ này chắc cũng không ít việc.”
“Ta đâu có phải người đào mương, chẳng qua nấu nướng sửa đồ thôi. Giờ rảnh rồi, nghỉ ngơi chút mai mới có sức làm tiếp.”
Hắn suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu khẽ: “Vậy ta chợp mắt một lát, nếu có việc thì gọi ta dậy.”
Hắn tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại, không dựa sang phía ta.
Ta liếc nhìn đống củi trong lò, lại nhìn hắn, tính toán xem khoai nướng chừng nào thì chín.
Trong tai chỉ còn tiếng hô hấp nhẹ nhàng đều đều của hắn, tiếng mưa ngoài cửa đã nhỏ dần, và tiếng củi nổ lách tách trong bếp.
Thôi vậy, mai để Lý Hiển Duẫn chẻ củi, hôm nay tha cho hắn.
Ta bị mùi thơm đánh thức, cũng chẳng rõ đã thiếp đi từ lúc nào.
Một lúc sau mới nhận ra, ta đang tựa vào vai Thịnh Hành Dương, mà đầu hắn cũng nghiêng nhẹ chạm vào ta.
Hắn khẽ động, rồi ngẩng đầu lên, chúng ta nửa tỉnh nửa mê nhìn nhau.
Hắn cười nhẹ: “Cô bảo cô không buồn ngủ.”
“Còn ngài bảo chỉ nghỉ một lát.”
Nắp ấm vỡ bật lên, mùi khoai nướng lan tỏa khắp căn phòng.
“Nếm thử tay nghề của ta xem sao, thiên hạ chỉ có một phần duy nhất.”
Hắn nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, bị bỏng mà suýt xoa: “Đúng là hiếm có khó tìm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đang gắp từng củ khoai trong ấm ra để nguội thì cửa bếp mở ra:
“Tỷ! Chừa cho đệ hai củ nhé, chạy đường nửa ngày mệt muốn c.h.ế.t rồi, húp ít cháo sao mà no được!”
Chúng ta ngồi thành một vòng tròn, Lý Hiển Duẫn nhăn mặt nhăn mũi cắn khoai, như thể sợ ăn chậm sẽ bị thiếu phần:
“May mà trời mưa nên khoai xuân thu sớm được. Nếu không thì số khoai ngoài đồng kia kể như xong cả rồi, không biết sống sao đây.”
Nghe đến đó, động tác trên tay Thịnh Hành Dương khựng lại.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn chưa từng trồng ruộng, mấy ngày qua chỉ giúp đào mương và thu hoạch những củ lương thực còn sót. Giờ nghe nói những thứ còn lại không cứu được nữa, chắc cũng thấy trong lòng khó chịu.
Ta khẽ vỗ mu bàn tay hắn như an ủi, hắn đưa củ khoai đã bóc nửa vỏ cho ta, ra hiệu rằng không sao.
Một lúc sau mới cất tiếng: “Hiển Duẫn, sao đệ lại đến đây?”
Ta lúc này mới nhớ ra chuyện có người đồn đại trên đường có cướp, liền kể lại đầu đuôi. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
“Việc cứu tế là quan trọng nhất. Trước tiên cứ lưu ý xem có gì bất thường không, ở bên này nhớ cẩn thận.”
Lý Hiển Duẫn nghe xong cũng hăng lên, bóc cho ta một củ khoai rồi nói:
“Tỷ ta để ta bảo vệ là được rồi! Thịnh đại nhân cứ yên tâm mà lo chính sự!”
Ta hai tay mỗi tay cầm một củ khoai, ngồi giữa hai người, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng cạn lời.
14
Lại qua hai ngày, mưa ngớt, nhưng mây u ám trên trời vẫn chưa tan, thỉnh thoảng còn lất phất mưa bay.
Việc đồng áng cũng gần hoàn tất, Thịnh Hành Dương bắt đầu quay lại bên này xử lý công việc.
Ta và Ngô tứ bà bà rốt cuộc cũng nói rõ quan hệ giữa ta và hắn, bà hối hận đến nỗi đập đùi thình thịch, liên tục xin lỗi với vẻ áy náy.
Đám thợ thuyền cũng lần lượt quay về, nhưng vẫn có không ít người đến tìm Tiểu Lý sư phụ sửa đồ đông tây.
Mà thông thường, những gia đình như vậy trong nhà đều có tiểu thư đang tuổi cập kê.
Thế là ta trở thành người nhàn rỗi nhất trong chuyến đi này, ngày ngày theo Lý Hiển Duẫn chạy khắp nơi.
Cũng là do hắn năn nỉ ta theo cùng, sợ bị người ta gài cho cái mũ “con rể cửa sau”.
Vừa bước ra từ nhà cô nương thứ ba trong ngày, Lý Hiển Duẫn khoanh tay trước n.g.ự.c mà gào lên:
“Lần sau tỷ đừng lại lấy lý do ta còn nhỏ nữa có được không?! Ta chẳng qua chỉ không muốn cưới vợ thôi! Lúc trước tỷ từ chối xem mắt có bao giờ nói tỷ chưa đến tuổi đâu!”
Ta gặm trái hải đường mà cô nương kia nhất định nhét vào tay mình, đáp:
“Không còn cách nào khác, làm tỷ tỷ thì nói vậy là hợp tình hợp lý nhất rồi.”
Hắn liếc ta một cái, hậm hực hỏi:
“Chẳng lẽ tỷ chịu gả cho Thịnh Hành Dương cũng là vì bị giục cưới đến sợ rồi?”
“Tiểu tử thối, lại ăn nói xằng bậy! Ngươi nghĩ ta là hạng người đem việc hôn nhân đại sự ra đùa giỡn sao?”