Ta lập tức nắm lấy tay bà ta đang chỉ vào mặt mình, thân thiết mà xúc động nói:
“Hóa ra là nha hoàn hồi môn của cô mẫu! Cô mẫu quả thật dụng tâm lắm, cháu dâu biết lấy gì báo đáp cho phải đây?”
“Lúc sáng sớm mới đến nơi này, ma ma đây bảo ta rằng, trà kính cha mẹ chồng phải do tân nương đích thân dậy sớm hái sương, lựa tám trăm tám mươi tám lá trà, tự tay nấu lấy, rồi đến từng phòng dâng trà một lượt.
Ta dậy trễ, đáng lý phải quét dọn chính sảnh để tạ tội, đợi trưởng bối giá lâm.”
“Thế sao lại để bà ta quét? Còn ngươi, vì sao lại dậy muộn thế?!”
Ta vô tội chớp mắt:
“Cô mẫu cũng từng xuất giá rồi nhỉ? Vậy sao lại hỏi ta dậy trễ vì cớ gì, lẽ nào không rõ?”
Bà ta nghẹn họng, không biết đáp sao. Ta liền thừa thế công kích:
“Lão ma ma kia trước mặt bao nhiêu hạ nhân, tự nhận mình là người của cô mẫu, lại dám sai đương gia chủ mẫu quét sân lau bàn. Trên đời này nào có cái lề lối như thế? Ta đang muốn nổi giận, nhưng lại bỗng hiểu ra!”
Đám mệnh phụ liếc nhìn nhau, kẻ thì mắt đảo liên hồi, người thì ngơ ngác với vẻ ‘rồi sao nữa?’
Ta thở ra một hơi hài lòng:
“Thì ra là cô mẫu sợ ta không trấn nổi uy danh, nên cố ý đưa tới một con gà cho ta g.i.ế.c răn khỉ đó mà!”
Cô mẫu kinh ngạc đến không tin nổi lời ta vừa nói ra.
Mấy vị cô cô thẩm thẩm còn lại cũng đều há miệng, theo không kịp tiết tấu của ta.
“Nhà nào mà có cái phép tắc buồn cười như vậy? Phu quân ta từ nhỏ côi cút, nào từng được vị cô mẫu này trợ giúp chi, vậy mà nay lại bày ra cái thế bề trên với tân nương hắn? Đúng là mặt dày vô sỉ! Nhưng ta không tin một nữ nhân khuê các như cô mẫu đây lại có thể làm ra chuyện như vậy.”
Sắc mặt cô mẫu lúc tím lúc tái, rồi chuyển sang trắng bệch, môi run lên nhưng chẳng thốt nên lời.
“Nhất định là cô mẫu thấy ta khó giữ được uy thế trong phủ, nên mới đặc biệt phái ma ma hồi môn đến đây gây rối, giúp ta lập uy! Cô mẫu, phu quân ta nói người với hắn chẳng thân thiết, thế mà ta thấy người thật là nhiệt tình! Chịu làm ra những chuyện khiến người chê cười, chỉ để giúp cháu dâu giữ thế... Biết lấy gì để báo đáp tấm lòng này của người đây?”
Chúng nhân nhất thời cứng họng, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt toàn là vẻ “tính sai nước cờ”.
Cô mẫu muốn rút tay ra, ta lại ôm chặt lấy, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà ta hai cái, cười nhàn nhã:
“Có điều, ta nghĩ hẳn chư vị trưởng bối chỉ đùa thôi nhỉ? Chứ ai lại thật sự tới đây đòi uống trà kính cha mẹ chồng của ta? Không ngại tổn phúc thọ, chẳng sợ tổ tiên rút lưỡi sao?”
Lửa giận bừng bừng trong mắt cô mẫu, nghiến răng ken két:
“...Ngươi quả là một đối thủ.”
Lời đã nói đến nước này, chẳng ai còn dám tranh cao thấp với ta nữa.
Buổi trưa, mời ta nhập tiệc cùng các nữ quyến đồng lứa. Bọn họ toàn bàn chuyện trang sức, xiêm y, màu sắc kiểu dáng đang thịnh hành, rõ là cố ý dùng chuyện nhà quyền quý để xa lánh ta.
Ta vừa nghe vừa thong thả gắp thức ăn, đang phân vân xem làm sao ăn giò heo cho thật tao nhã, thì đường tẩu đột nhiên làm ra vẻ thân thiết nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đệ muội của Hành ca nhi nãy giờ im lặng, sao không góp lời?”
“Ta không hiểu mấy chuyện ấy.”
“Chuyện này là đề tài thường ngày của tỷ muội chúng ta thôi, quên mất đệ muội xuất thân khác biệt. Vậy muội thường ngày ở nhà làm gì?”
“Giặt giũ, nấu cơm, trồng rau, chăn chó, việc gì có thì làm việc nấy.”
Vẻ mặt bọn họ tràn đầy khinh miệt xen lẫn đắc ý. Ta nhấc một chiếc đũa lên, cũng cười:
“Còn giúp cha ta rèn sắt.”
“Chiếc đũa bạc như thế này, ta biết cách biến nó thành một lưỡi d.a.o nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua bên cổ một người, m.á.u sẽ phụt ba thước, lập tức mất mạng, kêu cũng không kịp.”
Đường tẩu nghẹn họng không cười nổi, đường muội mặt tái mét, còn cô mẫu đứng ngoài hóng chuyện thì vấp ngay bậu cửa.
06
Tất thảy thân thích trong họ đều bị ta dọa cho khiếp vía, ngay chiều hôm đó đã có không ít người kéo nhau đến tìm Thịnh Hành Dương cáo trạng.
Bọn họ còn chưa kịp gặp mặt, đã bị quản gia Hà thúc chặn lại bằng một câu:
“Ý của chủ mẫu, chính là ý của chủ quân.”
Thấy phen này thật sự chẳng có lợi lộc gì để vơ vét, đến ngày hôm sau, tám phần trong số họ đã tự giác khăn gói hồi phủ.
Ngày ta về nhà cha mẹ, quanh xóm đã có không ít người đứng rình xem náo nhiệt.
Cha và nương mỗi người một bên, tay nắm lấy tay ta, như thể ta đã rời xa họ mấy năm ròng.
Thịnh Hành Dương bị Lý Hiển Duẫn chắn ở phía sau, có phần lúng túng. Ta quay đầu lại khoác tay hắn, cùng nhau bước vào sân nhà.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa đồ đạc mang về, nương vào bếp nấu cơm, gọi ta theo phụ giúp.
Ta tự giác rửa rau, ngẩng đầu lên mới phát hiện nương đang nhìn ta rất lâu.
“Nương nghe nói thân thích nhà hắn đều chẳng phải người dễ sống chung, khổ cho con rồi? Có bị ức h.i.ế.p gì không?”
“Không sao đâu, con cũng chẳng phải cây nến dễ cháy, thiệt thòi chẳng đến lượt con.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nương không hiểu chuyện trong phủ đệ to lớn, chẳng thể cho con lời khuyên gì. Nhà ta chỉ là dân thường, chẳng giúp gì được con, chỉ biết thêm phần lo lắng.”
“Mấy hôm nay nương cả đêm mất ngủ. Cuộc hôn nhân này vội vàng quá, nương cứ lo con sống không yên.”