Ta nhìn hốc mắt đỏ hoe của nương, trong lòng bỗng dấy lên áy náy.
Ta biết rõ duyên sự này có bao nhiêu phần uẩn khúc, chỉ là cha mẹ chẳng hề hay biết, chỉ thấy nữ nhi của mình đột nhiên xuất giá.
“Thưa nương, người đừng lo cho con. Con sống rất tốt, mỗi bữa hai người còn ăn đến bốn món cơm canh hẳn hoi kia mà.”
Vừa an ủi xong nương, người liền đưa cho ta một bát tỏi, bảo đem ra bàn ngồi bóc.
Ra đến nơi, Thịnh Hành Dương vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ như khi ta rời đi, chẳng hề động đậy.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn cũng đưa tay muốn bóc tỏi. Ta ấn tay hắn xuống:
“Lý Hiển Duẫn, ra đây bóc tỏi!”
Lý Hiển Duẫn ló nửa cái đầu sau cánh cửa, rồi lập tức thụt vào.
“Trốn cái gì mà trốn! Ra đây làm việc!”
Hắn không tình nguyện bước ra, ngồi xuống đối diện ta:
“Huynh ấy ngồi ngay cạnh tỷ, sao không bảo huynh ấy bóc?”
“Không có lễ độ, gọi là tỷ phu!” Ta đẩy bát tỏi sang trước mặt hắn:
“Ngài ấy còn phải về viết tấu chương, mang mùi tỏi không hay. Ngươi bóc!”
“Tỷ không thấy là lát nữa đệ còn phải giúp cha rèn sắt sao? Dính mùi cũng phiền đấy!”
“Ngươi rèn d.a.o rèn nồi, dính mùi thì có sao? Với lại ngươi không biết rửa tay à? Lý Hiển Duẫn, ta mới về mấy ngày mà ngươi đã muốn tạo phản?”
Hắn vừa bóc tỏi vừa lầm bầm:
“Tỷ chỉ biết bênh người ngoài! Đệ mới là đệ ruột của tỷ đấy! Hắn thì ngoài đọc nhiều sách một chút, có gì hơn người đâu!”
“Đừng nói bậy. Tỷ tỷ ngươi đã thành thân, ngài ấy cũng là người một nhà.”
Thịnh Hành Dương bật cười, cầm nửa củ tỏi lên:
“Không sao, ta rửa tay là được.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cơm nước xong xuôi, hai ta chuẩn bị lên đường trở về. Trước xe ngựa, cha mẹ lại nắm tay ta dặn dò không ngớt.
Lý Hiển Duẫn đứng sau lưng cha mẹ, mặt thì không giấu nổi tâm tư. Ta bảo:
“Lý Hiển Duẫn, chăm sóc cha mẹ cho tốt.”
Vài hôm sau, Hà thúc nói rằng cha mẹ ta gửi thư đến.
Thịnh Hành Dương vừa thay quan phục xong, thấy sắc mặt ta càng lúc càng kỳ quái, liền bước nhanh lại hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ thực cũng chẳng phải chuyện lớn, chỉ là… Lý Hiển Duẫn bỏ nhà trốn đi rồi, cha mẹ đang phát lệnh truy bắt hắn như bắt tội phạm, treo văn thư khắp nơi, muốn lôi hắn về nhà.
Từ nhỏ, Lý Hiển Duẫn đã theo cha học rèn, rành rẽ nồi niêu, bát đũa, đao kiếm, thương kích. Có vài lữ khách giang hồ, mỗi lần ghé Thanh Sơn Bảo trước khi vào kinh, đều sẽ ghé tìm Lý sư phụ sửa lại vũ khí.
Hắn từng thấy không biết bao nhiêu đao kiếm, cũng từng nghe không ít chuyện giang hồ.
Vì vậy, hắn cũng mơ có một thanh kiếm của riêng mình, và một truyền kỳ thuộc về bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha mẹ không đồng ý. Trong mắt họ, chúng ta mãi là hài tử, ra ngoài đời chỉ tổ chuốc lấy thiệt thòi.
Ta thở dài. Không biết thanh kiếm ấy, liệu có đủ sắc bén để bảo vệ được hắn không.
07
Trong nửa tháng, ta đã tống khứ không dưới hai chục vị thân thích ôm dã tâm mưu đồ.
Lúc ta còn đang lấy làm lạ không biết vị cô mẫu kia vì sao bỗng yên ắng, thì bà ta liền dẫn theo sáu, bảy vị cô nương dung mạo xinh đẹp đến cửa.
Mấy cô nương ấy nối thành hàng, cung kính đi sau bà.
Ta chắp tay cười:
“Cô mẫu thật là khách sáo. Đều ở sát chân hoàng thành, nửa con phố là tới nơi, sao lại tiện thể dắt hết biểu tỷ biểu muội đến thăm một lượt vậy?”
Hôm nay bà ta tâm tình tốt, không hở ra đã công kích ta như thường lệ, chỉ nhẹ giọng nói:
“Hành ca nhi nhà chúng ta từ nhỏ thiếu tình thân, nay thành gia lập thất, ta thân làm trưởng bối cũng mừng rỡ vô cùng. Mấy cô nương đây đều là ta cẩn thận tuyển chọn, dung mạo đoan chính, hiểu lễ biết nghĩa, để lại trong phủ cho con và Hành ca nhi làm bạn.”
Ta nhấc chén trà, thong dong đáp:
“Việc đó thì không cần, hạ nhân trong phủ đã đủ dùng. Nếu cô mẫu cô đơn, có thể đưa về phủ làm bạn đánh cờ.”
Bà ta chau mày:
“Ngươi thật không hiểu chuyện. Ta đưa người tới là để giúp Hành ca nhi khai chi tán diệp!”
Ta đặt chén trà xuống, lạnh nhạt cười:
“Cháu dâu đây không phải không hiểu chuyện, mà là đang vì người mà giữ thể diện đó.”
“Trưởng bối lại đi đưa hẳn một hàng người đến cho cháu trai vừa mới cưới vợ, ta thật không rõ nhà cô mẫu ăn nhạt đến mức nào mà rảnh rỗi như vậy. Chuyện này mà truyền ra, thật là mất mặt nhà chồng, nhục nhã bên ngoại.”
Ta hiểu rõ, mục đích của bà ta không phải thật sự muốn để họ ở lại, mà chỉ để chọc tức ta một phen.
Chờ bà ta uống xong chén trà, mới từ tốn mở lời:
“Hôm nay tới đây, là có tin hỉ.”
“Con ta – Tùng Phong – làm quan ba năm nay cần cù tận tụy, nay rốt cuộc cũng được thăng chức.”
Nói rồi bà ta nhìn ta, ta cũng bình thản nhìn lại.
Bà ta chờ ta mở miệng chúc mừng, còn ta thì chờ bà ta nói tiếp.
Không khí yên lặng đến quỷ dị. Cuối cùng, Hà thúc chịu không nổi nữa, lên tiếng:
“Chúc mừng lão phu nhân.”
Bà ta hớn hở cười:
“Ta đến đây, là muốn cho Hành ca nhi một cơ hội. Hai đứa các con bỏ ra ít bạc, giúp Tùng Phong thông mấy mối quan hệ, nhờ đó có thể chuyển lên chức cao hơn. Sau này hai huynh đệ trên triều còn có thể tương trợ lẫn nhau.”
Ta đang ăn điểm tâm cũng khựng lại. Đây là lời gì vậy?
Ta uống ngụm trà, nuốt điểm tâm xuống, nhìn nụ cười tự tin nơi khoé miệng bà ta:
“Biểu ca thăng chức là chuyện tốt. Có điều nếu số bạc đó mà vào nhầm chỗ, thì chức vị được điều đến e là chẳng dễ nói đâu.”