Triều ta cấm ngặt hối lộ, nếu để lộ ra, e rằng ngay cả cha mẹ ta cũng bị liên luỵ.
Bà ta cười khẩy:
“Con ta tư chất hơn người, mai này phong hầu bái tướng là điều sớm muộn. Giờ chỉ là mượn chút thế nhà để thuận đường đi trước, có gì không ổn?”
Ta nhún vai:
“Nói vậy thì, phu quân ta năm sáu tuổi đã được khen là kỳ tài rồi. Nếu vậy, năm đó sao không trực tiếp cho chàng ấy làm trạng nguyên, còn thi cử với ai làm gì, lãng phí bao nhiêu năm tháng?”
Bà ta giận đến nghiến răng ken két, lập tức vênh mặt:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ta là đại tiểu thư của nhà họ Thịnh, chẳng qua chỉ muốn lấy lại phần tổ sản vốn thuộc về mình. Ngươi là một đứa cháu dâu mới về, có tư cách gì xen vào!”
Ta gật đầu:
“Người nói đúng, cháu dâu quả thực không làm chủ được. Vậy đợi biểu chất về, người nói với hắn. Hắn mà gật đầu, ta lập tức ký lệnh, xuất bạc cho người. Nếu người muốn thương lượng, thì lưu lại dùng bữa, ta bảo nhà bếp làm thêm một món.”
Bà ta đứng phắt dậy, tức giận quát:
“Lý Diểu Diểu! Ngươi đừng tưởng gả cho Hành ca nhi rồi thì mớ bạc ấy là của ngươi! Ta nói cho ngươi biết, cơ nghiệp nhà họ Thịnh là ta liều mạng giữ lại, ta muốn bao nhiêu cũng là hợp tình hợp lý!”
Nói xong liền vung tay áo bỏ đi.
Ta đứng dậy tiễn khách. Vừa ra tới cửa, bà ta bỗng nhào lấy khung cửa, kêu khóc thảm thiết:
“Lão thân ta mệnh khổ quá! Gia sản cha ta để lại, ta chẳng giữ được bao nhiêu, bị đứa cháu chiếm hết! Giờ nó cưới vợ, ngay cả phần ta cũng bị nuốt trọn rồi!”
Ta vừa bước ra sau, liền bị hai mụ bà tử một trái một phải kéo lại.
Ông trời trên cao, chẳng lẽ thật sự tưởng hai mụ này giữ được ta sao?
Ta lập tức xoay người, bóp mạnh hai cánh tay, khiến hai bà đau quá kêu thét một tiếng, lập tức buông tay.
Nha hoàn thứ ba lao lên, ta nghiêng người tránh, để bà ta bổ nhào xuống đất ăn bùn.
Bà tử thứ tư toan giật tóc ta, ta thuần thục giáng xuống một bạt tai.
Ta bước đến đứng cạnh cô mẫu, quay đầu nhìn đám người vây xem dưới thềm, mỉm cười ung dung.
Hà thúc làm theo lời ta, dẫn các cô nương kia ra, từng người một lên xe ngựa.
Ngoài cửa bắt đầu râm ran bàn tán, sắc mặt cô mẫu cũng có phần không giữ nổi.
Ta liền cất cao giọng:
“Đa tạ cô mẫu nhọc tâm, đưa bao nhiêu biểu tỷ biểu muội đến phủ bầu bạn cùng ta. Nhưng ta cùng phu quân tân hôn ngọt ngào, quả thực không cần dùng đến.”
“Phân tổ sản năm đó có quan nha làm chứng, một đôi đũa cũng không thiếu người một tấc.
Nếu cô mẫu cảm thấy có khuất tất, xin cứ kiện lên Đại Lý Tự. Chúng ta trống đánh trống, chiêng gõ chiêng, từng khoản từng điều mà tính.”
Bà ta đứng thẳng dậy, nghiến răng mắng lớn:
“Ngươi là một đứa cháu dâu chuyên quyền kiêu ngạo——”
“Mẫu thân!”
Ta và bà ta đồng thời ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Thịnh Hành Dương cùng một nam tử đang đứng nơi đầu ngõ, nhìn sang bên này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
08
Chu Tùng Phong đưa cô mẫu vào trong viện, ta và Thịnh Hành Dương theo sát phía sau.
Ta khẽ nghiêng người hỏi:
“Sao hắn lại về cùng ngài?””
Thịnh Hành Dương đáp:
“Hắn nói hôm hôn lễ bận công vụ không tham dự được, lần này tới tận cửa để tạ lỗi.”
Gần một tháng đã trôi qua, lúc này mới đến xin lỗi? Rõ ràng là đến cầu cạnh, mượn danh kết giao để mưu thăng chức.
Chu Tùng Phong vẻ mặt lo lắng sốt sắng:
“Ấy da, đệ muội, thật là thất lễ. Mẫu thân ta xưa nay tính tình lấn lướt, mong muội đừng chấp nhặt.”
Sắc mặt Hà thúc thoáng thay đổi, hơi cúi đầu xuống.
“Cô mẫu tuy tính khí có chút nóng nảy, nhưng cũng chưa đến mức nói ra điều gì khó nghe.”
Hắn vội vàng tiếp lời:
“Tính nết bà ấy thế nào, ta là người rõ nhất. Thành thật xin lỗi muội.”
Ta vừa định uyển chuyển đưa lời tiễn khách, hắn lại đột nhiên nói thêm:
“Chẳng qua cũng chỉ là một mụ phụ nhân thương hộ nông cạn, hiểu biết chẳng bao nhiêu, dạy dỗ lại không đến nơi đến chốn.”
Sắc mặt cô mẫu lập tức tối sầm, thân mình run rẩy, khiến lão ma ma và Hà thúc mỗi người một bên phải đỡ lấy.
Ta quay sang nhìn Thịnh Hành Dương, hắn đã hiện rõ vẻ không vui. Ta dùng ánh mắt hỏi: ‘Có thể mắng chưa?’
Hắn khẽ gật đầu, tỏ ý cho phép.
Ta bảo Hà thúc dìu cô mẫu vào trong nghỉ ngơi, còn mình đứng trên bậc thềm, hít sâu một hơi.
“Không việc gì thì không lên chùa Tam Bảo. Chu công tử hôm nay đến đây, chẳng hay có chuyện gì?”
Chu Tùng Phong cười cợt:
“Cũng không gì to tát, chỉ là huynh đệ lâu ngày không gặp, nên đến trò chuyện thăm hỏi một phen. Chúng ta đều là nhân tài của triều đình, sau này còn có thể tương trợ lẫn nhau.”
Ta nhướn mày:
“Lâu ngày không gặp? Lâu là bao lâu?”
Thịnh Hành Dương khẽ cười, đưa tay giúp ta vén lọn tóc mai ra sau tai:
“Trước hôm nay, lần gặp cuối cùng, hình như là khi ta mới mười hai tuổi.”
Chu Tùng Phong bị khơi lại chuyện cũ quá xa, sắc mặt có phần lúng túng:
“Ta cũng bận rộn công vụ, khó có dịp rảnh rang.”
Ta tiếp lời, vẫn giọng thản nhiên:
“Nghe nói gần đây biểu ca được thăng chức, hẳn là càng thêm bận rộn mới phải. Sao lại bỗng có thì giờ đến cửa thăm hỏi? À, ta hiểu rồi… Là vì muốn thăng thêm một bậc nữa, nên mới nhớ ra còn có vị biểu đệ vừa phú quý vừa hiển đạt.”
Hắn gượng cười:
“Muội chớ nói vậy. Dù sao cũng là huynh đệ, nếu có thể giúp được một tay, cũng là chuyện nên làm…”