Ta nhướn mày:
“Huynh đệ? Mười năm tám năm không gặp, ngay cả gia phả cũng chẳng chung dòng, huynh muốn nhận thân thế nào đây? Đây là thân thích bên ngoại của huynh, vậy mà huynh lại đứng giữa sân nhà người ta, mở miệng nói mẫu thân mình là phường thương phụ vô giáo dưỡng? Còn trông mong ai trong phủ này sẽ ra tay giúp huynh thăng quan tiến chức sao?”
Ta biết rõ, lời hắn nói chẳng xuất phát từ lòng hiếu thuận hay thật tâm bênh vực ta, mà chỉ thấy mối quan hệ giữa cô mẫu và chúng ta không tốt, nên cố tình hạ thấp bà ta để dễ bề nhờ vả.
Sắc mặt Chu Tùng Phong càng lúc càng xấu, cắn răng nói:
“Năm đó là nhà họ Thịnh các ngươi có cầu với nhà họ Chu chúng ta. Chúng ta đã giúp, bây giờ ngươi phải báo đáp ta! Chỉ là nói vài lời tốt, xuất ít ngân lượng thôi mà. Quả thật là phường thương nhân thô tục vô ơn bội nghĩa!”
Ta còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Hành Dương đã tiến lên một bước, nghiêm giọng:
“Năm Phong Nguyên thứ mười ba, phụ thân ngươi vay nhà họ Thịnh ta ba vạn hai nghìn lượng bạc trắng, dùng để xoay vốn làm ăn.
Năm Phong Nguyên thứ mười sáu, lại vay thêm năm nghìn ba trăm lượng.
Năm Hòa Gia thứ hai, tiếp tục vay một nghìn lượng nữa.
Tổ phụ ta chưa từng đòi lại, xem như lấy đó để trả ơn năm xưa đã từng ra tay tương trợ.”
Chu Tùng Phong ngẩn ra, hiển nhiên không biết còn có chuyện này.
“Nay ngươi lại mượn cớ ân tình để uy h.i.ế.p người khác, vậy thì trước tiên, hãy trả đủ ba vạn tám nghìn ba trăm lượng bạc rồi hãy nói chuyện sau.
Nếu là tới cầu tình giúp việc, thì ngươi lại đứng giữa sân nhà người ta, nhục mạ nữ quyến của ta, chuyện ấy ta càng không thể đáp ứng.
Mà hối lộ là phạm pháp, ta thân là quan trong triều, lại càng không thể để bản thân vướng vòng luật pháp. Nếu biểu ca vẫn khăng khăng một mực, vậy ta chỉ đành lấy đại nghĩa diệt thân.”
Vừa rồi còn hùng hổ lỗ mãng, giờ hắn đã mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp không thành câu.
Tiễn được ‘vị thần sống’ này ra khỏi cửa, trong phòng cô mẫu vẫn lặng im không nói một lời.
Mọi người trong nhà đưa mắt nhìn nhau. Ta thở dài:
“Chuyện đến nước này rồi, trước ăn cơm cái đã.”
09
Cuối cùng, cô mẫu không lưu lại dùng cơm, lúc rời đi sắc mặt cũng không mấy dễ coi.
Hà thúc có phần buồn bã, một mình vào từ đường thắp hương hai lượt.
Đêm xuống, ta tựa trên bàn đối diện, đang tính toán sổ sách. Thịnh Hành Dương thì viết tấu chương, song cũng một bộ dạng tâm trí không yên.
Những chuyện năm xưa của cô mẫu, Hà thúc đều từng kể với ta.
Cô mẫu là con gái duy nhất dưới gối lão gia, thuở trẻ vốn có một mối nhân duyên tâm đầu ý hợp. Chỉ vì sản nghiệp nhà họ Thịnh năm đó gặp biến cố lớn, nên mới bị gả vào nhà họ Chu làm thông gia, dùng thân phận đổi lấy đường sống cho gia tộc.
Từ đó, đoạn tuyệt với người trong lòng, mà phu quân lại chẳng phải người xứng đáng, bà chỉ còn biết ký thác hết thảy hy vọng vào nhi tử của mình.
Thế mà chính miệng nhi tử lại nói bà là một “mụ thương phụ ngu dốt”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Người trong lòng năm ấy đỗ đạt khoa cử, làm một chức quan nhỏ. Nếu năm xưa không liên hôn, cô mẫu cũng có thể thoát khỏi thương tịch, cùng chồng sánh vai, vợ chồng ân ái cả đời.
Điều bà sợ hãi và khinh ghét nhất, chính là thiên hạ gọi bà là “thương phụ”.
Ta hỏi:
“Ngài rất ghét cô mẫu sao?”
Thịnh Hành Dương đặt bút xuống, không đáp.
Lông mi hắn dài, mí mắt buông xuống là biết tâm tình đang không tốt.
Một lúc sau, hắn khẽ lắc đầu:
“Thuở ta còn nhỏ, cha mẹ mất sớm, thân thích trong nhà đều né tránh. Ta hiểu cô mẫu phải nhìn sắc mặt nhà chồng mà sống, dẫu có tâm chăm sóc ta, cũng là lực bất tòng tâm. Bà không giúp ta, nhưng cũng chưa từng hại ta.”
Gió đêm hạ rất nhẹ. Không ai nói gì, chỉ còn tiếng dế kêu rỉ rả, khiến bầu không khí không đến mức quá nặng nề.
Ta nhẹ giọng:
“Hà thúc đã kể với ta rất nhiều chuyện, nói hồi nhỏ ngài sống chẳng dễ dàng gì.”
Hắn ngẩng mắt nhìn ta, có phần nghi hoặc, không rõ sao ta lại nhắc đến chuyện này.
“Lúc đó ngài cũng không sống tốt, thế nên không cần vì mình không giúp được người khác mà tự trách. Ngài từng chịu khổ là thật, cô mẫu cũng từng sống không dễ là thật. Nếu đã đều là khổ, cần chi phải phân cao thấp? Những chuyện đó đều là quá khứ rồi, người sống ở đời, quan trọng nhất vẫn là hiện tại và ngày mai.”
Hắn không nói gì. Chúng ta lặng lẽ nhìn nhau dưới ánh nến lập lòe.
Một lát sau, hắn bỗng nói nhỏ:
“Không ngờ cô… là người biết lo toan cuộc sống như vậy.”
10
Gần hai tháng kể từ ngày thành thân, ta đã kiếm được tám trăm lượng bạc.
Mà cũng chính bởi suốt tháng này không còn ai đến cửa sinh sự, ta bắt đầu cảm thấy quá rảnh rỗi đến phát ngán.
Cầm tiền trong tay lại thấy không yên lòng, thậm chí còn bắt đầu tính tới chuyện… về nhà chơi một chuyến.
Nhàn rỗi quá, ta liền quanh quẩn khắp phủ, theo sư phụ học chăm hoa cỏ, lại cùng với Hoa Sinh, Dưa Rang, Hạnh Nhân, Hồ Đào chơi đánh bài.
Bốn nàng này vốn là người bên phủ của thúc thúc Thịnh Hành Dương đưa sang, ban đầu tên gọi gì như Thu Quế, U Lan, Thược Dược, Mẫu Đơn, đều bị ta “chiêu hàng”, đặt tên lại hết thảy.
Cứ đến giờ quen thuộc, ta lại ra ngồi ở giữa sân, chờ Thịnh Hành Dương tan triều trở về.
Ta chẳng rõ những nhà khác sống thế nào, chỉ biết từ nhỏ, nhà ta ai về sớm thì người ấy ra sân chờ người còn lại.
Đang ngẫm nghĩ về tương lai, chợt bên trên đầu vang lên tiếng động khiến ta hoảng hồn, nhảy dựng ba trượng sáu.