Phú Quý Thám Hoa Yêu Ta

Chương 7



Quay quanh gốc cây vài vòng, mới phát hiện thì ra là diều mắc trên cành. Chuyện nhỏ, chẳng cần phiền đến ai, ta tự đi lấy thang trèo lên.

 

Kết quả là đến khi Thịnh Hành Dương trở về, ta vẫn còn đang trên cây.

 

Hắn ngước đầu lên, híp mắt nhìn:

“Sao trèo cao vậy? Cẩn thận ngã đó.”

 

Ta đưa diều xuống cho Hoa Sinh, rồi nhẹ nhàng trượt xuống. Hắn đứng cạnh thang, như định đưa tay đỡ ta nhưng lại chẳng biết nên đỡ thế nào.

 

Ta nhớ lúc nãy hắn ngẩng đầu lên, bị chói mắt mà cũng không giơ tay che.

 

Lúc này nhìn hắn giấu tay trong tay áo rộng, hắn nhướng mày, ý bảo ta đoán xem bên trong là gì.

 

Ta còn chưa kịp mở miệng đoán thì giữa hai ta liền vang lên một tiếng “meo~” khe khẽ.

 

Hắn bật cười, tâm trạng rõ ràng rất tốt. Ta lật tay áo hắn ra, thấy một con mèo con nhỏ xíu đang nằm cuộn tròn.

 

Là mèo tam thể, thân hình nhỏ như hai bàn tay hắn chụm lại, tinh thần lại lanh lợi, kêu “meo meo” không ngớt.

 

“Lúc lên xe ta phát hiện nó chui vào từ lúc nào chẳng rõ. Thấy cô ở nhà buồn bã, đem về cho cô làm bạn.”

 

Ta ôm lấy con mèo con, nó lăn trong tay áo ta, vươn người duỗi lưng.

 

Hồ Đào pha chút sữa dê, cơm nước xong, chúng ta cùng ngồi xổm xem mèo con uống sữa ừng ực. Nó cứ cắm đầu vào bát, đến nỗi phải để Thịnh Hành Dương túm gáy mới không chui tọt vào.

 

Hắn quay sang cười hỏi:

“Vừa rồi cô leo cây lâu thật đấy, nhưng trèo xuống cũng nhanh lắm.”

 

“À, tại trên đó có tổ chim, ta phải né qua, hơi phiền chút.”

 

“Còn chim thật sao? Ta nhớ trước lúc đi học đã có cái tổ ấy rồi, giờ chắc là đời con cháu của chúng.”

 

Hà thúc lúc ấy chợt đập trán:

“Ôi chao! Hồi trước sửa nhà, lão gia còn dặn đừng động đến cái tổ đó, xem như tích đức. Mà mấy năm nay nó trống không, đến ta cũng quên mất rồi.”

 

Tối đó ta ngồi chơi với mèo con trong sân, lòng cứ vương vấn mãi chuyện cái tổ chim ấy.

 

Không rõ vì sao, nhưng cứ vô thức mà ngước nhìn về phía gốc cây.

 

Vài hôm sau, Thịnh Hành Dương nói phải đặt tên cho mèo con.

 

“Gọi là Lật Tử đi, đầu nó tròn vo, giống như hạt dẻ lông vậy.”

 

Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn lộ vẻ khó nói:

“Đại nhân văn thao võ lược như ngài, hẳn cảm thấy cái tên đó quá tục tĩu? Hay là để ngài đặt?”

 

Hắn cười nhè nhẹ:

“Không đâu, ta chỉ cảm thấy cô đặt tên… rất thực dụng.”

 

Ta nhớ lại, hồi trông tiệm hay chơi với Hạnh nương, mỗi lần đặt tên lại nhớ tới bảng hiệu các món trong cửa tiệm nhà nàng.

 

Đang định trêu hắn thêm mấy câu, thì khóe mắt bỗng thấy một bóng đen vụt qua.

 

Là hai con nhạn sà thấp bay qua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta và hắn đều mừng rỡ, thậm chí còn chạy ra tận cửa xem.

 

Hai con nhạn lượn mấy vòng rồi sà vào tổ chim trên cây. Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng vừa lúc nhìn sang ta, cả hai đều bật cười thành tiếng.

 

Thật ngốc. Hai người lớn đầu vì hai con chim bình thường mà vui mừng chạy tới chạy lui, lại còn xách cả mèo đang ăn dở ra xem cùng.

 

Không bao lâu, trời đổ mưa.

 

Ta nhớ hồi nhỏ cha từng nói, thấy chim nhạn bay thấp là trời sắp mưa.

 

Đang nghĩ đến đó thì thư nhà đã tới.

 

Thịnh Hành Dương đặt Lật Tử trở vào ổ, quay sang hỏi ta:

“Có chuyện gì gấp không?”

 

Ta đáp:

“Không có gì quan trọng, chỉ là hỏi ta sống có tốt không, với… có bắt được Lý Hiển Duẫn về chưa.”

 

Mẹ còn dặn, năm nay mưa gió lớn, may mà nhà ta không trông vào mùa màng để sinh sống.



 

11

 

Cuối xuân năm nay, phương Bắc đại hạn, sang tháng này, vùng phụ cận kinh thành lại mưa liên miên không dứt.

 

Cách Thanh Sơn Bảo hai mươi dặm về phía đông, vùng Hòa Gia Diêu liên tiếp gửi mấy phong khẩn báo, ruộng đồng bị nước lũ nhấn chìm, khẩn cầu Thánh thượng xuất bạc cứu tế.

 

Lúc hạn hán, triều đình đã cấp một khoản ngân khố, nay thuế năm chưa nộp xong, ngân sách nhất thời không xoay kịp.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Triều đình liền sai quan lại quyên góp. Bọn họ thì nhà nào cũng chỉ quyên tám trăm, mười lượng, đùn đẩy tới lui, cuối cùng gánh nặng lại đặt lên vai Thịnh Hành Dương – người có gia sản dồi dào.

 

Hắn không phải không bỏ nổi số bạc đó, chỉ là một mình xuất ra khoản lớn như vậy, không tránh khỏi dị nghị thị phi.

 

Bèn mời tộc lão toàn họ đến thương nghị, cuối cùng quyên ra được một khoản đáng kể, Thịnh Hành Dương góp phân nửa, đổi lại là quyền hợp tác danh nghĩa Hoàng thương trong vòng năm năm.

 

Chuyện tiền bạc đã lo xong, tiếp theo là cử người đến tận nơi cứu tế. Việc này cũng bị đùn đẩy mãi, rốt cuộc lại rơi vào tay Thịnh Hành Dương.

 

Ta ngậm cọng cần tây, suy nghĩ một lát rồi nói:

“Ăn xong thu xếp hành lý đi, ta theo ngài đến đó.”

 

Hắn đáp:

“Không cần, chỉ là công vụ mà thôi.”

 

“Ta biết sửa dụng cụ, lại biết nấu cơm bếp lớn, có thêm một người cũng chẳng thiệt gì.”

 

Hắn vốn là người nổi bật, luôn thu hút ánh nhìn, có khi lại bị tiểu nhân ngáng đường. Lúc cứu tế cũng lắm việc, ta không thể để hắn một mình xoay sở, phải giữ vững hậu phương cho hắn.

 

Dù sao cũng đã nhận không ít bạc công của người ta, chuyện thì phải làm cho tới nơi tới chốn.

 

Huống hồ, nếu lần này không cứu được vùng đó, nước lũ dâng lên sẽ tràn cả tới Thanh Sơn Bảo.

 

Ta chẳng phải người mang lòng thương thiên hạ. Thiên hạ có quan, dân sinh có quân vương, còn ta... chỉ để tâm tới những người quanh mình.

 

Chuyện trong nhà đã có Hà thúc lo, Lật Tử thì có mấy nàng hạt khô chăm nom, chẳng có gì đáng bận lòng. Ta thu dọn hành lý, sáng hôm sau cùng Thịnh Hành Dương lên ngựa, một đường phi tới Hòa Gia Diêu.