Phú Quý Thám Hoa Yêu Ta

Chương 8



Chuyện trong nhà đã có Hà thúc lo, Lật Tử thì có mấy nàng hạt khô chăm nom, chẳng có gì đáng bận lòng. Ta thu dọn hành lý, sáng hôm sau cùng Thịnh Hành Dương lên ngựa, một đường phi tới Hòa Gia Diêu.

 

Kinh thành không mưa to lắm, chỉ đứng từ lầu cao nhìn về phía đông mới thấy mây đen dày đặc, chứ chẳng ai biết nơi kia mưa lớn đến chừng nào.

 

Từ lúc ta đặt chân tới đó, trời vẫn không ngớt mưa, như thể ông trời phía sau đám mây vỡ ra một lỗ lớn.

 

Hôm nay đã là ngày thứ năm, ta mới được thở một hơi nhẹ nhõm.

 

Thịnh Hành Dương theo đám người đào mương dẫn nước, thu vén ruộng đồng; ta thì chẻ củi nấu cơm, sửa dụng cụ – bận rộn đến mấy ngày không nhìn thấy mặt nhau.

 

Hắn vốn là thư sinh được nuôi trong nhung lụa, không biết có chịu nổi gian khổ nơi này không.

 

Đang ngẩn người suy nghĩ, Ngô Tứ bà bà gọi tới:

“Nồi nấu cháo bị rò nước rồi, phải sửa lại thôi.”

 

Tay nghề trám nồi ta vẫn chưa vững, đành phải tìm Trương thợ rèn – người đang đào mương – nhờ giúp.

 

Đường lầy lội, mưa tạt mù mắt. Ta cưỡi ngựa đi, chẳng cẩn thận để vó ngựa sa xuống bùn. Định tìm một cành cây khều ra, vừa đi mấy bước, ngẩng đầu liền thấy phía trước có một con ngựa khác đã dừng lại.

 

Trên lưng ngựa là một thiếu niên đội nón lá, dáng người cao gầy, vai rộng lưng thẳng, tay cầm kiếm, gương mặt mơ hồ không rõ dưới màn mưa giăng kín.

 

Ta nheo mắt, gọi lớn:

“Lý Hiển Duẫn!”

 

12

 

Lý Hiển Duẫn vừa lĩnh đủ lời khen ngợi lẫn tra hỏi từ đám thẩm bà trong thôn, thu lại nụ cười rạng rỡ, cau mày nói:

“Dù gì đệ cũng là một hảo hán giang hồ, bị tỷ lôi về sửa nồi vá chảo, cũng phải giữ chút thể diện chứ!”

 

“Ngươi còn dám nhắc à? Cha mẹ gửi cho ta không biết bao nhiêu phong thư, bắt ta phát công văn truy nã ngươi về nhà đấy!”

 

Lý Hiển Duẫn lập tức nghẹn họng.

 

Chốc lát sau, hai chúng ta đồng thời mở miệng:

“Sao tỷ/ngươi lại ở đây?”

 

Hắn đáp:

“Đệ nghe nói vùng này gặp nạn, lại có người cướp bóc trên đường, mà đệ cũng vừa hay đi ngang qua, nên tiện thể đến xem thử. Ai dè cả đường chẳng thấy nổi một con ếch nhảy, chẳng rõ là ai tung tin có cướp.”

 

Ta đặt ấm nước lên bếp, trầm ngâm một lát rồi nói:

“Vừa hay Thịnh Hành Dương đang phụng mệnh cứu tế nơi này, ta nói với ngài ấy một tiếng, nhờ tra xem chuyện thế nào.”

 

“Không phải huynh ấy là văn quan sao? Sao việc này lại đổ lên đầu huynh ấy? Còn tỷ, theo tới đây làm gì?”

 

“Cây to đón gió lớn, người nổi bật thì hay bị đùn việc. Còn ngươi đấy, lang bạt đã đủ chưa? Sao, giờ mới chịu quay đầu về nhà?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng châm củi chợt ngừng, gian bếp phút chốc chỉ còn lại âm thanh tí tách của mưa rơi cùng tiếng củi cháy lách tách trong lò.

 

Lý Hiển Duẫn từ nhỏ đã là người vô ưu vô lo, suốt ngày cười nói, chỉ trừ khi có tang sự trong nhà, rất hiếm khi thấy hắn cúi đầu, im lặng như thế này.

 

Ta đá cái ghế nhỏ đến bên cạnh hắn, ngồi xuống:

“Sao thế, thiếu hiệp? Giang hồ hiểm ác quá, ngươi sa chân xuống rãnh rồi à?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn liếc ta một cái, rồi nhét thêm một thanh củi vào lò:

“Đệ cứ tưởng có kiếm trong tay thì thiên hạ là của mình. Ai ngờ đường có rất nhiều, mà chẳng biết mình nên đi con nào. Trước kia đệ ghét tỷ và cha mẹ coi đệ như trẻ con. Nhưng bây giờ đi nhiều, gặp nhiều người, mới hiểu… đệ quả thật vẫn là một đứa trẻ.”

 

Ta không biết nên đáp lời thế nào. Bởi vì… ta thật sự vẫn luôn xem hắn là trẻ con.

 

“Con người ấy mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta tặng đệ thanh kiếm kia, cũng chỉ mong ngươi được sống một lần theo ý mình.”

Ta đưa tay xoa đầu hắn:

“Đệ nhận ra mình vẫn còn nhỏ, thế tức là đã lớn rồi.”

 

Hắn lập tức nhảy dựng lên:

“Nam nhi đại trượng phu, đầu không được tùy tiện xoa!”

 

Vừa nghe thấy tiếng động nơi cửa, ta cũng đứng dậy theo, thấy Ngô Tứ bà bà xách đèn lồng, theo sau là Thịnh Hành Dương – người đã nhiều ngày chưa gặp.

 

“Diểu nương à, đây là Thịnh đại nhân từ kinh thành tới cứu nạn đó. Cả ngày chưa ăn gì rồi, trong nhà còn lương khô gì không?”

 

Ta ngẩn ra một chút, mới nhớ khi đến nơi thì hai chúng ta đi theo hai đường, người ở đây vẫn chưa hay ta với hắn là phu thê.

 

Ta lục mấy cái hũ, quả nhiên chẳng còn gì nấu sẵn, đành lấy mấy củ khoai đem nướng trên lửa.

 

Tìm ra một cái ấm vỡ, khoét đáy nhét khoai vào, nhóm lửa hơ nóng. Trong gian bếp đơn sơ, bốn người chúng ta ngồi đối diện, thoáng chốc chẳng ai lên tiếng.

 

Ngô Tứ bà bà phá vỡ trầm mặc trước tiên:

“Diểu nương thật là một cô nương tốt, cái gì cũng biết, vừa xinh đẹp lại vừa tháo vát. Không biết nhà ai có phúc mới cưới được nàng đây!”

 

Lý Hiển Duẫn lập tức phụ họa:

“Phải đó phải đó! Tỷ ta vừa thông minh vừa xinh đẹp, không biết tương lai bị gả cho ai thì mới xứng! Bao nhiêu rau tốt lại để lợn ủi, chẳng phải uổng phí à!”

 

Hắn nấp sau lưng Ngô Tứ bà bà, liếc mắt nhìn ta, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:

“Ừm, đúng là có phúc lắm.”

 

Ngô Tứ bà bà cười tít mắt, quay sang Thịnh Hành Dương hỏi:

“Ôi chao, Thịnh đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã thành thân chưa đó?”

 

13

 

Sự im lặng giữa chúng ta tạo nên một hiệu ứng lạ lùng, khiến Ngô tứ bà bà mắt sáng rỡ, lập tức túm lấy cánh tay Lý Hiển Duẫn:

“Tiểu Lý sự phụ à, lão thân mỗi khi trời mưa là chân đau nhức, đi lại khó khăn. Phiền ngươi làm giúp một chiếc gậy trúc chắc chắn chút nhé!”