22
Dì út đặt cho tôi một phòng riêng trong khách sạn mà họ đang ở.
Vinh Tử Khôn từ lâu đã tích tụ với nhà họ Mạnh rất nhiều ân oán, nay lại thêm thù mới, càng quyết tâm phải tính sổ cho ra trò.
Đi cùng ông ta còn có mấy người chú bác, tất cả tụ tập lại bàn bạc chuyện gì đó.
Còn trong một căn phòng khác, dì út thì kiên nhẫn ngồi khuyên nhủ, an ủi tôi.
Vinh Khiên không ở cạnh cha mình, mà lại vui vẻ ở cùng chúng tôi.
Anh dựa vào tường, trong tay xoay đi xoay lại một khối rubik, vặn mãi mà chẳng thể làm cho sáu mặt khối lập phương trở lại đúng màu.
Nghe dì út và tôi trò chuyện, thỉnh thoảng anh lại liếc sang, nở một nụ cười vừa nghịch ngợm vừa đáng ghét.
Khi Vinh Tử Khôn phải ra ngoài làm việc, dì út xuống lầu tiễn ông.
Tôi cầm lấy khối rubik trong tay Vinh Khiên, ngón tay lướt nhanh, chỉ trong ba phút đã giải xong khối rubik mà cậu vặn nửa ngày vẫn không thành.
Ánh mắt Vinh Khiên hiện rõ sự tán thưởng và khâm phục: “Chậc, em ít nói thật, nhưng đầu óc thì quá thông minh.”
23
Đêm xuống, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Khóc, rốt cuộc thì có ý nghĩa gì?
Bà ngoại từng hỏi tôi, mẹ con c.h.ế.t rồi, tại sao con không khóc?
Nhưng đối diện với những bất công ấy, cho dù tôi có khóc, thì bọn bắt nạt sẽ bỏ qua cho tôi sao?
Nước mắt của dì út khiến tôi nhớ đến người mẹ đã sớm qua đời kia, thật ra trong ký ức của tôi, hình bóng bà đã rất mơ hồ.
Thế nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu như bà còn sống, trong hoàn cảnh hôm nay, liệu bà có giống dì út, đứng ra bảo vệ tôi hay không?
Đáng tiếc, bà đã c.h.ế.t rồi.
Còn cha tôi… thì khác nào đã c.h.ế.t.
24
Trời sáng, tôi đã đưa ra quyết định: cùng dì út lên tỉnh thành, đến nhà họ Vinh.
Trên bàn ăn sáng.
Khi nghe tin, Vinh Tử Khôn đang ăn, liếc nhìn tôi một cái, hơi gật đầu: “Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt.”
Vinh Khiên khẽ cười, nụ cười phong tình đến mức làm người ta xao động.
Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt ư? Tôi đến cả tư cách để lựa chọn cũng không có, thì tuấn kiệt cái nỗi gì?
Dì út kéo tôi ngồi xuống bên cạnh để cùng ăn sáng.
Vinh Tử Khôn thuận miệng hỏi: “Nghe nói cháu giữa chốn đông người dám ném vỡ đầu thằng nhóc nhà họ Mạnh?”
Tôi nghẹn cổ, đáp: “Là mẹ nó c.h.ử.i dì cháu là… tiện nhân trước.”
Vinh Tử Khôn lại hỏi: “Thằng con nhà họ Mạnh ở trường bắt nạt cháu sao?”
Tôi im lặng.
Vinh Tử Khôn lại bật cười: “Con bé này đối với dì nó còn biết cảm ơn, giỏi hơn thằng nhóc nhà tôi nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vinh Khiên ngồi cạnh xen vào: “Ba, sao ba trước mặt người ngoài cũng phải chê con thế hả?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vinh Tử Khôn đáp: “Đây là cháu gái ruột của mẹ con, là em họ của con, tính cái gì mà người ngoài? Thằng nhóc, sau này cấm được phép làm khó Tưởng Gia.”
Sắc mặt tôi thản nhiên, chẳng có lời nịnh nọt hay cảm kích nào.
Vinh Tử Khôn lại hỏi về thành tích học tập của tôi, còn cả chuyện nhảy lớp.
“Mới học lớp 10 mà đã định tham gia kỳ thi đại học khóa sau à?”
Đó là bởi vì tôi chỉ muốn thoát khỏi cái thị trấn này.
Vinh Tử Khôn nói: “Đến tỉnh thành, cháu có thể vào học ở trường trung học tốt nhất. Bác tin rằng dựa vào năng lực của cháu, thi đỗ đại học trọng điểm không thành vấn đề.”
Vinh Khiên cười: “Con thì chắc không tính, vậy chẳng phải Tưởng Gia sẽ là người đầu tiên trong nhà đỗ đại học sao.”
Khi ấy, tôi không hiểu, một đứa mồ côi như tôi thì có gì đáng để cha con nhà họ Vinh coi trọng đến vậy.
25
Dì út cùng tôi quay về nhà bà ngoại thu dọn đồ đạc. Ngoài giấy tờ quan trọng và quần áo, những thứ khác dì đều không muốn cho tôi mang theo.
Thật ra, ngoài hai bộ đồng phục để thay giặt, tôi nào có quần áo gì thường mặc.
Thu dọn xong, đồ đạc của tôi chỉ cần nửa ngăn vali là đủ.
Dì út thở dài: “Con sao lại giống dì thế. Năm đó dì rời đi, cũng phát hiện ra chẳng có gì đáng để thu dọn.”
Tôi nhìn khuôn mặt dì út vẫn được chăm sóc xinh đẹp, trong lòng nghĩ: Sao lại không có chứ? Danh tiếng, tiền đồ, thậm chí cả tình thân — là chính dì tự bỏ mà thôi.
Còn lại những lời mắng c.h.ử.i và trách móc, tất cả đều trút xuống đầu bà ngoại già nua và tôi lúc còn thơ bé.
Tôi khi ấy còn quá nhỏ, chỉ nhớ bà ngoại hay cáu gắt, lại không nhớ bà đã gánh vác nhiều đến vậy.
Chúng tôi xuống lầu, vẫn bất ngờ chạm mặt với hàng xóm đối diện.
Người phụ nữ chủ nhà này suốt năm qua không ngừng buôn chuyện, có lúc còn hắt nước bẩn trước cửa nhà bà ngoại để “tránh xui xẻo”.
Không ngờ lần này gặp dì và tôi, lại tỏ ra rất niềm nở, hồ hởi chào hỏi.
Tôi lạnh mặt, còn dì út chỉ khách sáo vài câu.
Người phụ nữ nói: “Đi tỉnh thành cũng tốt, Tưởng Gia giỏi giang như vậy, sau này nhất định có tương lai tốt.”
Trong lòng tôi chỉ có sự khinh bỉ.
Lên xe, dì út vỗ vỗ tay tôi: “Gặp người thì chỉ nên nói ba phần thôi. Sau này họ chỉ có thể ngước nhìn con, cười lên nào.”
Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười.
Theo bánh xe lăn bánh, dấu vết của thị trấn dần dần rời khỏi tầm mắt tôi.
Tôi chẳng có gì để lưu luyến, còn với tương lai, nỗi bất an mơ hồ nhiều hơn cả niềm mong chờ.
26
Đến tỉnh thành, tôi mới thật sự được mở mắt trước sự giàu có của nhà họ Vinh.
Khu biệt thự nằm giữa lưng chừng núi, nếu chỉ dựa vào đôi chân để ra vào, e rằng có thể đi đến gãy cả chân.
Bước qua cánh cổng sắt hoa lệ, trước biệt thự có đài phun nước, có vườn hoa, bên trong xa hoa khỏi phải nói.
Kỳ lạ nhất là trong nhà lại có cả bể bơi, phòng giải trí điện tử, thậm chí còn có cả một hầm rượu lớn, tường xếp đầy kệ rượu.
Những sự giàu sang này, nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi – một cô gái từ thị trấn nhỏ – cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi.