Khi Vinh Tử Khôn về đến nhà, liền có rất nhiều người vây quanh ông. Không phải người hầu hay tài xế bình thường, mà là ba bốn vệ sĩ mặc vest chỉnh tề.
Dì út nắm tay tôi, dắt vào trong cổng lớn nhà họ Vinh, nói với tôi: “Tưởng Gia, sau này đây sẽ là nhà của con.”
Hô hấp của tôi thoáng chốc nghẹn lại.
Chủ nhân của căn biệt thự này mang họ Vinh, dì út là Vinh phu nhân, còn tôi mang họ Tưởng.
Làm sao nơi này có thể là nhà của tôi được?
Trong số những người đến đón Vinh Tử Khôn có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Anh ta đeo kính gọng bạc, trông nho nhã, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và u ám, chỉ một cái liếc nhìn cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vinh Khiên gọi anh ta là anh họ.
Anh ta tên là Đỗ Lẫm, con trai của em gái Vinh Tử Khôn, dường như là người mà Vinh Tử Khôn rất coi trọng.
Anh ta nhìn tôi, chẳng hề thân thiện, hỏi: “Con bé này là đứa cháu câm của dì sao, tên gì?”
Vinh Khiên vốn cũng không ưa anh ta, liền thay tôi trả lời: “Cô ấy là Tưởng Gia, hơn nữa không phải câm, chỉ là có chút tự kỷ.”
Hai từ “tự kỷ” và “câm” tôi đều không muốn nghe, thế nên tôi chỉ lặng lẽ đi theo sau dì út.
Đỗ Lẫm liếc nhìn tôi, lại quay sang nói với Vinh Khiên: “Con bé lạnh lùng, may mà gương mặt cũng xem được.”
Vinh Khiên đáp: “Đó là người mà ba tôi đón về, anh họ, làm ơn đối xử khách khí một chút.”
Đỗ Lẫm lại trầm ngâm, nhấn mạnh từng chữ: “Em gái… em gái của nhà họ Vinh.”
27
Năm tôi đến nhà họ Vinh, tôi mười bảy tuổi, còn Vinh Khiên mười tám.
Sách giáo khoa ở thị trấn và ở tỉnh thành hoàn toàn khác nhau. Tôi muốn thi đại học, nhưng nền tảng học tập trước kia coi như vô dụng.
Sau khi biết chuyện, Vinh Tử Khôn cười nói: “Vậy thì con học cùng lớp với Vinh Khiên đi. Dù sao con cũng thông minh, biết đâu chỉ cần một năm là có thể bắt kịp.”
Vinh Khiên từng bị đuổi học hồi cấp hai vì đ.á.n.h nhau, sau đó nghỉ học ở nhà suốt hai năm.
Vinh Tử Khôn ban đầu định cho anh vào học trường quốc tế, sau này gửi ra nước ngoài du học — kiểu sắp xếp rất phổ biến của nhà giàu.
Nhưng sau khi tôi đến, Vinh Khiên lại khăng khăng đòi học cùng tôi ở trường trung học công lập trọng điểm, dù rõ ràng anh biết bản thân hoàn toàn không theo kịp chương trình.
Tôi không còn cách nào khác, đành giống như một “đồng học kèm” — ngày ngày cùng thiếu gia nhà họ Vinh học bài.
Bạn học trong lớp thấy tôi và Vinh Khiên cùng đi học, cùng về, nghe nói chúng tôi là anh em nhưng họ lại khác nhau, liền sinh nghi.
Nhà họ Vinh làm ăn ở tỉnh thành đã hơn mười năm, Vinh Tử Khôn từ lâu đã là một doanh nhân bất động sản nổi tiếng, nhưng chuyện trong gia tộc lại rất kín tiếng, càng khiến người ta tò mò.
Bạn học ngồi bàn sau — Đổng Tử Tân — không hiểu nổi, bèn hỏi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vinh Khiên nhún vai, lười nhác nói: “Tưởng Gia là em gái tôi, sao nào?”
Đổng Tử Tân chẳng chút ngại ngùng, đáp: “Nhìn hai người giống thanh mai trúc mã hơn là anh em đấy.”
Vinh Khiên lại cười hí hửng: “Thanh mai trúc mã à…”
Tôi chẳng thèm để ý đến anh, ôm sách đi xa thêm một chút, ngồi cách ra hẳn.
28
Ở trường, tôi ít nói, cũng chẳng có tài năng gì nổi bật như Vinh Khiên — người có khuôn mặt phong lưu, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Anh biết chơi bóng rổ, cũng biết nhảy những điệu nhạc Hàn đang thịnh hành.
Đi đến đâu cũng khiến ong bướm vây quanh, hoa cỏ rối loạn, quan hệ với con gái tốt đến mức khiến đám con trai cùng lớp ghen đến phát điên.
Mỗi khi chuông tan học vừa vang lên, luôn có một đám nữ sinh bu quanh cửa sổ, chỉ để được nhìn Vinh Khiên thêm một lần.
Còn tôi, chẳng để tâm đến chuyện bên ngoài, đeo tai nghe, nghe nhạc không lời, vùi đầu giữa đống bài vở và sách giáo khoa, cố gắng tìm cho mình một con đường thoát thân.
Sự lạnh nhạt của tôi, cùng sự nổi bật, rực rỡ của Vinh Khiên, dần dần khiến cả khối đều biết đến hai chúng tôi.
Giáo viên quý tôi bao nhiêu, thì lại chán ghét Vinh Khiên bấy nhiêu.
Sau một học kỳ, thành tích của tôi đã vươn lên mức khá trong toàn khối, còn Vinh Khiên thì vẫn vững vàng ở vị trí cuối bảng, mà chẳng có chút xấu hổ nào.
Cũng đúng thôi — với tôi, điểm số là bằng chứng duy nhất cho việc tôi có thể phá bỏ trật tự cũ, tạo dựng lại hy vọng mới.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Còn với Vinh Khiên, chỉ riêng cái họ “Vinh” đã đủ chứng minh mọi đặc quyền và vốn liếng của anh với tư cách kẻ được ưu ái của trời.
Tôi vẫn âm thầm học tập, còn anh vẫn rạng rỡ trong các hoạt động thể thao, giải trí, và giữa sự theo đuổi của các cô gái.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, nhưng suốt một thời gian dài vẫn là hai thế giới hoàn toàn tách biệt — nước giếng chẳng phạm nước sông.
29
Hết học kỳ đầu tiên, thành tích của Vinh Khiên tệ đến mức không thể tệ hơn, khiến Vinh Tử Khôn nổi giận vô cùng.
Ông tuy giận con trai không chịu cố gắng, nhưng trong ánh mắt cũng ẩn chứa trách móc hướng về phía tôi.
“Cùng một trường, cùng một lớp, còn ngồi cạnh nhau — ba mang cả Phật về đặt bên cạnh con, mà con vẫn chẳng chịu tiến bộ à?”
Vinh Khiên nghe vậy chỉ làm như gió thoảng qua tai, còn dì út thì mặt mày đầy khó xử.
Làm mẹ kế vốn đã chẳng dễ dàng — điều này tôi nhìn là hiểu.
Dù Vinh Khiên gọi dì út là “mẹ”, nhưng người trong nhà họ Vinh chưa từng thật lòng xem dì ra gì.
Được đến tỉnh thành học hành tử tế, là nhờ ơn dì út.
Vì thế, tôi cũng không muốn dì bị trách mắng vì mình.
Thế nên tôi chủ động đề nghị: sẽ kèm học cho Vinh Khiên.