Thẩm Nhung hát xong, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Không phải vì chưa đủ thỏa mãn, mà là vì dư âm vẫn còn đọng lại quá sâu.
Cô gái lúc nãy ngồi cách Thẩm Nhung hai chỗ, trong quá trình nghe, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi về vị trí cũ.
Nhớ tới câu nói Dương Thịnh ca ngợi Thẩm Dung là "Thiên tài 20 năm có một" - câu nói ấy, ban đầu nghe như lời giễu cợt. Nhưng cho đến khi chứng kiến Thẩm Nhung cất giọng, lời giễu cợt ấy bỗng trở nên đầy sức nặng, khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Trong ánh sáng lờ mờ phủ trên từng hàng ghế, vẫn còn đọng lời ca của Thẩm Nhung.
Điều đặc biệt là Thẩm Nhung chẳng cần phải đến rạp hát để tạo dựng hình ảnh chuyên nghiệp cho mình. Bất kể là nơi nào, chỉ cần có thể cất giọng thì nơi đó chính là sân khấu.
Thẩm Nhung cầm chặt micro trên tay, lắng nghe bài hát tiếp theo.
Sự điềm tĩnh, chăm chú và bình thản trên gương mặt cô dường như không có gì là chịu khuất phục. Cô ngân nga theo từng lời ca, ghi nhớ từng giai điệu đến nỗi gần như thuộc lòng.
Dương Thịnh bỗng thấy mất hứng và nhạt nhẽo. Gã ngẫm lại lý do vì sao mình lại say mê Thẩm Nhung. Gã thích tài hoa của cô, nhưng từ trong ra ngoài, cô chưa từng tỏ ra chút hứng thú nào với vật chất.
Dương Thịnh từng gặp qua vô số người giả bộ thanh cao. Nhưng chỉ cần một chiếc túi hay một chiếc xe, có khi chỉ cần đặt họ trước một căn nhà thôi, sự tham lam sẽ lộ rõ trong ánh mắt.
Song Thẩm Nhung lại khác. Cô là người bị ám ảnh bởi nhạc kịch và xem đó là lý tưởng sống. Dù có hao tâm tổn sức đem núi vàng núi bạc đến tặng vẫn chỉ đổi được cái nhìn miệt thị và khinh thường.
So với các bộ môn nghệ thuật lâu đời khác, nhạc kịch tuy không có bề dày lịch sử bằng, nhưng phổ biến và dễ lan tỏa hơn. Bất kể là nhân vật nào, lời thoại gì, một khi đã gắn lên người Thẩm Nhung là có thể tương thích với linh hồn thật của cô: sống động, riêng biệt, không thể nhầm lẫn.
Không thể phủ nhận, cái mà Dương Thịnh say mê ở Thẩm Nhung chính là tài năng và và sự kiêu hãnh.
Cho đến tận bây giờ, dù có sống trong nghèo túng nhưng Thẩm Nhung vẫn một mực chở che cho người mẹ sắp từ giã cõi đời, dù đang mang trên vai món nợ chồng chất, đến mức phải bán đi nhà hát — nơi từng là lý tưởng sống — và trở thành con mồi ngay trên chính lãnh địa của gã. Thế mà tại sao, ý chí cô vẫn còn kiên cường như vậy?
Giống như trăng thu ngoài trời xa.
(Dù là thê thảm cỡ nào cũng giống như mặt trăng bên trời, xa xôi,lạnh lẽo, không thể nắm bắt)
Dương Thịnh lên tiếng, giọng lạnh nhạt nhưng rõ ràng: "Mấy người ra ngoài hết đi."
Gã ngồi xuống bàn trà, lấy tập tài liệu ra rồi ném lên mặt bàn.
"Ngồi đi."
Thẩm Nhung không ngồi, chỉ dửng dưng nhìn gã.
Dương Thịnh lấy bình rượu Whisky rót vào hai cái ly.
"Trước đây muốn mời cô Thẩm một bữa cơm, ai ngờ lại khó đến vậy. Hôm nay nếu đã tới, có phải nên bù đắp cho tôi một chút không?"
Gã uống cạn một trong hai ly, nhằm chứng tỏ không hề bỏ gì đó mờ ám vào trong. Sau đó, cầm ly còn lại, đưa tới trước mặt Thẩm Nhung.
"Mời cô Thẩm."
Vừa thấy rượu, hai mắt Thẩm Nhung lập tức đanh lại.
"Uống xong thì ký hợp đồng..."
Dương Thịnh chưa nói xong, Thẩm Nhung đã vội cầm ly rượu lên cố gắng nuốt xuống từng ngụm một.
Dương Thịnh biết rõ, vì muốn bảo vệ giọng hát cũng như bảo vệ trạng thái biểu diễn, Thẩm Nhung chưa từng động vào rượu. Thế nhưng, ngay lúc này cô lại dám uống rượu như uống nước lã.
Người con gái trước mặt không chút kiêng nể, lại một lần nữa khiến gã khó chịu đến bực tức.
Thẩm Nhung uống cạn rồi đặt ly xuống bàn, tiện tay cầm lấy tập tài liệu, mở ra xem ngay trước mặt Dương Thịnh.
Vì trước giờ chưa từng uống rượu, nay bất ngờ dốc cả ly whisky nặng đô, rượu nhanh chóng bốc lên, thiêu đốt toàn thân.
Trong lúc lật từng trang hợp đồng, Thẩm Nhung chỉ cảm thấy cổ họng mình nóng rát, cực kì khó chịu. Lồng ngực cô tức nghẹn như muốn nôn ra, dạ dày quặn lại từng cơn.
Thẩm Nhung không phát hiện ra chóp mũi mình đã rịn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, đuôi mắt đang dần chuyển sang màu đỏ tía.
Cô cắn chặt môi, cố kiềm chế bản thân để không phát ra bất kỳ âm thanh yếu ớt nào.
Có điều, các điều khoản có trong bản hợp đồng trước mặt bắt đầu nhoè đi, mất kiểm soát, tách rời rồi biến thành một đống hỗn độn. Hơn nữa, chúng như có ý thức, còn kết bè kết phái không ngừng bay lượn trước mắt cô, khiến cô không thể đọc được dù chỉ một chữ.
Ngay khi Thẩm Nhung cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi nữa, cô nghe Dương Thịnh nói:
"Thẩm Nhung ơi là Thẩm Nhung, cả đời cô ngoài nhạc kịch ra thì chẳng còn thứ gì khác sao? Đến đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, bộ không xem không hiểu hợp đồng sao? Đừng tốn công vô ích nữa, để tôi nói thẳng nhé: Hôm nay chỉ cần cô ký vào hợp đồng, sau này chúng ta coi như là người một nhà. Đợi mẹ cô đi rồi thì đến lượt tôi lo cho cô, nửa đời sau cô tha hồ làm công chúa kiêu ngạo. Thích hát nhạc kịch cứ tiếp tục hát, hát tới khi nào chán rồi muốn làm gì thì làm. Tôi dám đảm bảo, từ nay cô sẽ không phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền nữa."
"Còn nếu không ký..." Dương Thịnh ngả người ra sô pha, bật cười: "Nửa đời sau của cô chỉ có thể lăn lộn dưới vũng bùn mà thôi, ai nấy đều có thể giẫm đạp lên cô. Cô thông minh, chắc hiểu mình nên chọn thế nào. Suy nghĩ cho kỹ đi."
Thẩm Nhung siết chặt tập tài liệu đến mức đầu ngón tay trắng bệch, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để lộ rõ cảm xúc đang bị đè nén của cô.
Cô cố nuốt xuống cơn buồn nôn dâng lên trong họng, tỏ vẻ khiêm nhường mà cứng cỏi:
"Đúng là tôi xem không hiểu hợp đồng. Nhưng hiện tại không hiểu thì không có nghĩa là sau này cũng không hiểu. Sếp Dương, tôi xin phép mang hợp đồng về trước."
Dứt lời, Thẩm Nhung cầm tập tài liệu đứng dậy, xoay người bỏ đi. Thế nhưng lời nói của Dương Thịnh cùng với tiếng bước chân yếu ớt của cô lại vô tình khớp nhau, như một màn tiễn biệt đầy cay nghiệt.
"Tôi không vội nhưng cô thì có đó. Tôi đợi được nhưng mẹ cô thì không. Có thể trong mắt cô, tôi là một kẻ thô lỗ, nhưng cũng đừng xem thường người khác quá, tới khi cháy nhà mới lòi mặt chuột. Tiểu Lưu, cậu đưa cô ấy về đi."
Tài xế Tiểu Lưu đứng bên ngoài chỉ kịp "Ây" một tiếng, định bước theo sau thì nghe Thẩm Nhung cất giọng:
"Không cần, tôi tự về được."
Dương Thịnh đáp lại ba lần liên tiếp từ "Được", rồi ra hiệu choTiểu Lưu ở lại. Sau đó, gã nhìn bóng Thẩm Nhung khuất dần sau hành lang dài, không chút xao động.
"Sếp Dương." Tiểu Lưu hỏi: "Để cô ấy đi như vậy à?"
Dương Thịnh bắt chéo chân gác lên bàn trà, ung dung châm điếu xì gà, làn khói lượn lờ giữa căn phòng yên ắng: " Cậu biết không, niềm vui của việc săn mồi không phải chỉ cần đâm một nhát là xong, thay vào đó là thưởng thức dáng vẻ con mồi vùng vẫy, giãy giụa trong lòng bàn tay mình, cậu hiểu chứ?"
Gã rít một hơi xì gà, đôi mắt híp lại: "Trễ lắm cũng chỉ 10 ngày, cô ta sẽ lại tới cầu xin tôi thôi."
...
Thẩm Nhung luôn cố gắng chịu đựng, lê bước đến nơi ánh đèn câu lạc bộ của Dương Thịnh không thể chiếu tới. Tuy vậy, cô vẫn không trụ được, chẳng có gì chống đỡ, chỉ biết khom lưng ói mửa trong gió tuyết.
Thẩm Nhung sống chừng mực, vì trước nay chưa từng uống rượu nên không ý thức được nếu uống quá nhanh, nồng độ cồn sẽ dồn dập tấn công lý trí.
Cô chưa từng biết cảm giác say là như thế nào, nhưng khi cố vịn vào lan can bên đường, cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị moi sạch. Mỗi bước chân là một lần cơ thể gào lên phản đối, nhưng cô vẫn gắng gượng lảo đảo quay về.
Mới vừa động đậy, tuyết trên người đã ào ạt rơi xuống.
Thẩm Nhung đứng khựng lại, lắc lắc vài cái như muốn xua tan cảm giác choáng váng. Ý thức mơ hồ nhận ra mấy thứ đang lơ lửng trên đỉnh đầu chỉ là ảo giác— thứ cô không tài nào chạm vào được. Hơi lạnh tỏa ra từ miệng che mất tầm nhìn của cô.
Trời và đất dường như hoà làm một. Lạnh lẽo, cô đơn, trống trải.
Phải mất một lúc lâu, cô mới cúi người nhặt lại bản hợp đồng đánh rơi trên nền tuyết. Dùng năm ngón tay đỏ bừng vì lạnh khẽ sờ lên bìa tài liệu, đầu ngón tay lần tìm xác định văn kiện bên trong túi thay cho đôi mắt, không bị ướt, vẫn còn khô ráo. Thẩm Nhung yên tâm rồi.
Cô chậm rãi bước tiếp trên con đường chính, cố ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, ra vẻ như mình vẫn ổn và như thể chẳng có gì khiến cô lung lay.
Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, cổ áo trống trơn khiến da thịt như bị cứa rát. Lúc ấy cô mới nhớ ra chiếc khăn quàng đã để quên lại chỗ Dương Thịnh.
Đằng sau có tiếng bước chân, Thẩm Nhung ngoái đầu lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cứ ngỡ bóng người quen thuộc kia đã giúp cô lấy lại khăn quàng.
Thẩm Nhung là người rất dễ đắm chìm trong thế giới của mình. Một khi bắt đầu suy nghĩ về chi tiết của viễn cảnh nào đó, những thứ xung quanh khó có thể xâm nhập vào đầu cô. Và đương nhiên, cô cũng rất hay quên.
Không biết bao lần cô đã đi được cả một quãng xa mới sực nhớ ví tiền, điện thoại, găng tay hay khăn quàng đã chẳng biết bị bỏ quên ở đâu.
Một năm có 365 ngày thì mất đồ hết 360 ngày thì gần như có tới 360 ngày cô đánh mất thứ gì đó. Có những món đồ đáng lý ra là của cô, nhưng suốt đời cô chưa từng thực sự giữ được chúng.
Vì trước đây... luôn có một Thịnh Minh Trản âm thầm đi phía sau, lặng lẽ nhặt lấy và mang về cho cô.
Thịnh Minh Trản lúc nào cũng nhớ thay cô. Nhớ những điều cô thường quên. Khăn quàng cổ, bao tay, điện thoại, ví tiền, tất cả những thứ bị đánh rơi, chỉ cần xoay người lại là sẽ thấy chúng xuất hiện trên tay Thịnh Minh Trản. Chị ấy sẽ cười, trả đồ về cho chủ cũ.
Thịnh Minh Trản càng nuông chiều, cô càng quá đáng. Cô mãi đắm chìm trong thế giới của mình, không chút e dè hay dè chừng. Bởi cô biết, luôn có Thịnh Minh Trản đứng sau lo liệu tất cả.
Thịnh Minh Trản.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Trong gió tuyết, cô thấy rõ gương mặt của người nọ, là một người xa lạ.
Người xa lạ ấy cũng không vì cô mà dừng lại, vội vã lướt qua. Càng không cầm theo khăn quàng cổ cho cô.
Hoa tuyết bay phấp phới đậu lại trên mi, trên tóc, đẹp đến lạnh người.
Cô đánh mất Thịnh Minh Trản rồi.
Thẩm Nhung không chỉ đánh mất khăn quàng, mà còn đánh mất cả Thịnh Minh Trản, cả hai sẽ không quay về nữa.
28 tuổi, Thẩm Nhung đơn độc ôm chặt áo khoác, tự ép bản thân thoát khỏi những hồi ức. Đội gió tuyết mà đi, đêm nay cô nhất định phải đến bệnh viện chăm mẹ.
...
Bệnh viện Ung Bướu thành phố N.
Thịnh Minh Trản đẩy cửa phòng bệnh. Việc đầu tiên là nhìn về phía người phụ nữ nằm trên giường — suýt nữa cô không nhận ra mẹ mình.
Trong ký ức của cô, Thẩm Đại là một người phụ nữ sắc sảo và thanh lịch.
Chung sống nhiều năm, Thịnh Minh Trản không thể quên được gương mặt thật của bà. Dù chỉ là đi đổ rác, bà cũng không cho phép bản thân mình lôi thôi.
Nhưng lúc này, Thẩm Đại nằm trên giường bệnh, dáng vẻ khác hoàn toàn trong kí ức của cô. Da mặt tái nhợt trắng bệch, hốc mắt trũng sâu. Mái tóc tuy được xử lý khéo léo nhưng cũng không che nổi sự khô xơ. Thân hình bà chỉ còn da bọc xương, không ngoa khi nói đây là một bộ hài cốt còn thở.
Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Minh Trản hiểu được, hoá ra "cái chết" có thể thấy bằng mắt thường.
"Mẹ ơi!" Thịnh Minh Trản ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đại, nắm lấy tay bà, khẽ nói: "Con xin lỗi mẹ, con đến trễ rồi."
Thẩm Đại sớm đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu, tỉnh táo chẳng được bao nhiêu, mà bà không có ý tỉnh lại... Vì tỉnh lại đồng nghĩa với việc phải chịu đựng cơn đau đầu không hồi kết.
Song, khi nghe thấy tiếng của Thịnh Minh Trản. Thẩm Đại khó khăn mở mắt, nhìn người trước mặt.
Là Thịnh Minh Trản — đứa con gái do chính tay bà nuôi lớn. Vẫn là con, nhưng dường như được phủ lên một lớp màu sắc xa lạ.
Ngón tay Thẩm Đại run rẩy, chạm nhẹ vào Thịnh Minh Trản. Phải mất một lúc lâu, bà mới có chút sức để nói chuyện.
"Mẹ đi rồi..." Giọng Thẩm Đại khàn khàn: "Trên đời này... chỉ còn lại mình con yêu thương bé Nhung."
Mặc dù sắp lìa xa trần thế,Thẩm Đại vẫn là Thẩm Đại. Về cơ bản, tính khí không hề đổi, tuy gần đất xa trời bà vẫn không tỏ ra chật vật. Vẫn là người đàn bà từng hô mưa gọi gió ở nhà hát An Chân, cả Trưởng Nhai không ai không nể sợ.
Thẩm Đại vừa cử động khiến góc chăn rơi xuống. Thịnh Minh Trản thấy vậy liền đắp lại giúp bà, mắt cô cụp xuống: "Mẹ quên rồi sao? Con với em ấy đã chia tay 2 năm rồi."
Thẩm Đại chợt hiểu ra, Thịnh Minh Trản đã thay đổi rồi.
Thịnh Minh Trản luôn cất giấu bản tính nguy hiểm trong xương tủy. Những năm tháng ở nhà họ Thẩm, cô phải cẩn trọng che đi nanh vuốt sắc nhọn dễ tổn thương người, lo sợ móng vuốt ấy sẽ tổn thương bà và Thẩm Nhung.
Nhưng giờ, cô không còn bị ràng buộc nữa.
Thịnh Minh Trản trở nên trầm lặng, xa cách và bạc tình. Cô có thể khống chế mọi tình huống và khiến người khác khiếp sợ.
"Con còn hận mẹ sao con?"
Thẩm Đại có hơi kích động, khẽ nâng đầu.
"Nếu con hận mẹ vì năm đó mẹ đã tát con, hận mẹ vì đối xử với con như vậy. Nếu con hận, vậy thì... tát lại đi, con tát lại mẹ đi con!"
Đôi mắt dài ẩn sau cặp kính phản chiếu sự bình thản lạnh lùng. Thịnh Minh Trản đỡ bà nằm xuống gối, mỉm cười:"Mẹ, mẹ cố gắng nghỉ ngơi, chăm sóc tốt cho mình. Con sẽ quay lại thăm người."
...
Thẩm Nhung bắt xe đến bệnh viện. Vừa xuống xe cô đã cảm thấy choáng váng, cơn buồn nôn dâng lên khiến cô phải vịn tường mới đứng vững.
Trên người nồng nặc mùi rượu, chắc chắn mẹ sẽ phát hiện ra. Thẩm Nhung nhìn thấy có máy bán nước tự động, tính chọn uống gì đó có thể át đi mùi rượu, sau mới dám đi vào phòng bệnh, tránh để mẹ lo.
Thẩm Nhung đến được chỗ máy bán nước tự động là cả một quá trình. Đầu quay mòng mòng, tầm nhìn mơ hồ, thiếu chút nữa ngã đập xuống đất.
Cô muốn chọn đồ uống nóng, ngón tay quờ quạng nửa ngày cũng không ấn được. Cuối cùng phải nhờ người bên cạnh ấn giúp một tiếng "Ầm", lon nước rơi xuống.
Thẩm Nhung không còn đủ sức để nhìn người tốt bụng bên cạnh là ai. Chỉ biết khom lưng lấy, vất vả lắm mới chạm vào được, khi đứng dậy thì cả cơ thể cô loạng choạng, suýt ngã.
May mắn là người tốt bụng kia đỡ lấy cô, không thì mất mặt.
"Cảm ơn..."
Thẩm Nhung cảm giác mí mắt nặng như đeo chì, thế nào cũng không mở nổi. Cố giữ nét tỉnh táo cuối cùng, dù là con ma men thì phải là con ma men tử tế.
Người tốt bụng giúp cô hai lần kia không thèm nhận lời cảm ơn của, trực tiếp bỏ đi, không nói một lời.
Lúc đi qua, bầu không khí tĩnh lặng quanh người Thẩm Nhung như bị khuấy động, mùi nước hoa quen thuộc khiến trái tim Thẩm Nhung run lên.
Bạc hà đậm đặc kết hợp cùng trầm hương nồng nàn. Gương mặt ấy lướt qua đầu Thẩm Nhung như một cơn gió. Đây là mùi nước hoa "Cô bé mồ côi".
Là mùi Thịnh Minh Trản thích, cũng là loại nước hoa duy nhất chị ấy dùng.
"Cô bé mồ côi", cho dù nhịp đầu mát lạnh hay nhịp sau là hương gỗ quyến luyến, nó đã ăn sâu vào trong xương tủy Thẩm Nhung. Nó xuất hiện không biết bao nhiêu đêm trong thời niên thiếu, do Thịnh Minh Trản tự mình lưu lại qua từng đường tơ kẽ tóc trên thân thể cô.
Chỉ là một thoáng hương lướt qua, ấy vậy mà lại đánh thức Thẩm Nhung từ trong men say, nó như lưỡi dao xuyên qua cánh cửa ký ức cô từng cố khóa chặt. Mọi ký ức vỡ vụn, tràn về.
Thẩm Nhung đột nhiên quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ mảnh khảnh đang xoay người về phía góc của hành lang, rất nhanh đã khuất khỏi tầm nhìn của mình.
Là chị... là Thịnh Minh Trản? Là chị sao?
Không, không đâu, không thể nào là chị được.
Chị sẽ không về nữa...
Chị không về nữa rồi.