Phượng Ẩn Trùng Thiên

Chương 3



"Bảo vệ?" Cảnh Nguyệt cất giọng, dù vẫn ẩn mình trong bóng tối, nhưng âm thanh sắc lạnh như lưỡi dao. "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Thái hậu phái ngươi đến đây, không phải để bảo vệ, mà là để giám sát ta, phải không?"

Tề Vũ không hề nao núng trước sự nghi ngờ của nàng. Anh ta tiến thêm một bước, ánh trăng yếu ớt rọi vào khuôn mặt góc cạnh, cương nghị. "Trưởng công chúa thông minh hơn ta nghĩ. Đúng vậy, ta được Thái hậu phái đến. Nhưng nhiệm vụ của ta không chỉ là giám sát. Ta còn phải đảm bảo an toàn cho người."

"An toàn?" Cảnh Nguyệt bật cười, tiếng cười khô khốc vang vọng trong căn phòng. "Sau khi mẹ ta bị xử trảm, ngươi nói ngươi đến để bảo vệ ta? Nực cười! Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?"

Tề Vũ im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh ta thở dài, giọng nói trầm xuống: "Ta không biết những gì đã xảy ra với Du phi nương nương. Nhưng ta hứa, ta sẽ không để ai làm hại người."

"Ngươi lấy gì để đảm bảo?" Cảnh Nguyệt hỏi, vẫn không rời mắt khỏi Tề Vũ. Cô cố gắng đọc vị người đàn ông này, xem anh ta là bạn hay thù.

"Bằng mạng sống của ta," Tề Vũ đáp, ánh mắt kiên định.

Cảnh Nguyệt im lặng. Cô nhìn chằm chằm vào Tề Vũ, cố gắng tìm kiếm sự chân thành trong đôi mắt anh ta. Nhưng bóng tối quá dày đặc, che khuất mọi biểu cảm.

"Ta sẽ cho ngươi một cơ hội," cuối cùng Cảnh Nguyệt nói. "Hãy chứng minh rằng ngươi đáng tin."

Tề Vũ gật đầu. "Ta sẽ không làm Trưởng công chúa thất vọng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ đó trở đi, Tề Vũ trở thành một phần trong cuộc sống của Cảnh Nguyệt. Anh ta luôn ở bên cạnh cô, lặng lẽ quan sát, âm thầm bảo vệ. Anh ta không can thiệp vào những việc cô làm, nhưng luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cô cần.

Cảnh Nguyệt vẫn cảnh giác với Tề Vũ, nhưng cô không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của anh ta khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Cô bắt đầu tin rằng, có lẽ, anh ta thực sự muốn bảo vệ cô.

Vài ngày sau, một sự kiện khác xảy ra, khiến Cảnh Nguyệt càng thêm cảnh giác.

Một buổi sáng, khi Cảnh Nguyệt đang đọc sách trong phòng, thái giám già thông báo: "Trưởng công chúa, Trình nữ quan đến thăm."

Trình nữ quan? Cảnh Nguyệt nhíu mày. Cô chưa từng nghe đến cái tên này.

Một lát sau, một người phụ nữ bước vào phòng. Cô ta khoảng hai mươi tuổi, mặc trang phục nữ quan màu xanh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Đôi mắt sắc bén của cô ta lướt qua Cảnh Nguyệt, như đang đánh giá, dò xét.

"Trưởng công chúa," Trình nữ quan cất giọng, âm thanh đều đều, không có chút ấm áp. "Ta là Trình Nhược Khanh, được Thái hậu nương nương phái đến để chăm sóc người."

Chăm sóc? Cảnh Nguyệt thầm cười nhạo. Lại thêm một người đến giám sát cô.

"Đa tạ Thái hậu nương nương đã quan tâm," Cảnh Nguyệt đáp, giọng nói lễ phép nhưng lạnh lùng. "Nhưng ta không cần ai chăm sóc. Ta tự lo cho mình được."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com