"Đây là ý chỉ của Thái hậu nương nương," Trình Nhược Khanh nói, giọng điệu không cho phép phản bác. "Mong Trưởng công chúa đừng làm khó ta."
Cảnh Nguyệt im lặng. Cô biết, dù cô có phản đối thế nào, cũng không thể thay đổi được quyết định của Thái hậu.
"Được thôi," cuối cùng Cảnh Nguyệt nói. "Ngươi muốn ở lại thì cứ ở. Nhưng đừng làm phiền ta."
Trình Nhược Khanh gật đầu, không nói gì thêm. Cô ta lặng lẽ đứng sang một bên, như một cái bóng.
Từ ngày Trình Nhược Khanh đến, cuộc sống của Cảnh Nguyệt càng trở nên ngột ngạt hơn. Trình Nhược Khanh luôn theo sát cô, quan sát mọi hành động của cô. Cô ta không nói nhiều, nhưng ánh mắt sắc bén của cô ta khiến Cảnh Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Cảnh Nguyệt biết, Trình Nhược Khanh là một người thông minh và sắc sảo. Cô ta không dễ bị lừa gạt như những người khác. Cảnh Nguyệt phải cẩn thận hơn, phải che giấu mọi suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Một đêm nọ, khi Cảnh Nguyệt đang luyện chữ trong phòng, Trình Nhược Khanh bất ngờ lên tiếng: "Trưởng công chúa rất thích đọc sách."
Cảnh Nguyệt dừng bút, ngước mắt nhìn Trình Nhược Khanh. "Ngươi có ý gì?"
"Ta chỉ muốn nói rằng, Trưởng công chúa rất giỏi che giấu cảm xúc," Trình Nhược Khanh đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Cảnh Nguyệt. "Nhưng ta tin rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó, là một trái tim đầy tham vọng."
Cảnh Nguyệt giật mình. Cô không ngờ Trình Nhược Khanh lại nhìn thấu cô như vậy.
"Ngươi nói nhảm nhí gì vậy?" Cảnh Nguyệt cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Ta chỉ là một công chúa bị bỏ rơi, không có bất kỳ tham vọng nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta không tin," Trình Nhược Khanh nói, giọng điệu chắc chắn. "Ta cảm nhận được ngọn lửa trong đôi mắt người. Ngọn lửa của sự căm hờn, của khát vọng, và của ý chí báo thù."
Cảnh Nguyệt im lặng. Cô không biết phải nói gì.
"Ta không biết Trưởng công chúa có kế hoạch gì," Trình Nhược Khanh nói tiếp. "Nhưng ta khuyên người, đừng hành động hấp tấp. Thái hậu nương nương không phải là người dễ đối phó."