Phương Hạ

Chương 5



Còn Trì Vọng, từ đầu đến cuối không có lấy một tin tức.

 

Lẽ ra tôi phải thấy vui mừng, vì điều đó chứng tỏ đối với anh ta, tôi thực sự chỉ là một thế thân vô nghĩa, c.h.ế.t rồi cũng chẳng sao.

 

Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng tôi cứ như có một sợi dây căng chặt, chực chờ đứt đoạn bất cứ lúc nào.

 

Cũng may, hai anh chàng người mẫu lai ngồi cạnh tôi rất giỏi quan sát sắc mặt, lập tức bước lên biểu diễn tài năng:

 

"Chị ơi, bọn em đều có thể làm n.g.ự.c chuyển động theo nhịp. Chị chấm điểm xem ai nhanh hơn đi!"

 

Tôi lập tức lấy lại tinh thần:

 

"Hay lắm, chị đây sẽ chấm một cách công bằng nhất!"

 

Bên kia, Phương Vân lườm tôi, trợn mắt: "Thô tục."

 

Cô ấy quay đầu lại, chìa tay với một người mẫu nam khác:

 

"Nào, đưa tay ra, chị xem tướng tay cho em."

 

Tôi: "…Mê tín."

 

Ba năm qua, vì tiêu tiền đến phát chán, Phương Vân bắt đầu đắm chìm vào thế giới huyền học.

 

Chiêm tinh, Tarot, tướng số, Bát tự—không thứ gì mà cô ấy chưa từng nghiên cứu.

 

Người ngồi gần Phương Vân nhất là một chàng trai có khuôn mặt sạch sẽ, ưa nhìn.

 

Bình thường, Phương Vân rất ít khi để một người mẫu nam ở bên cạnh quá ba ngày.

 

Nhưng cậu thanh niên này đã ở bên cô ấy suốt ba tháng.

 

Tên cậu ta là Hứa Văn, sinh viên xuất sắc của một trường đại học gần đó.

 

Nghe nói, vì gia đình phá sản, nợ nần chồng chất, cậu ta mới đến đây làm việc để kiếm tiền đóng học phí.

 

Hứa Văn rất đẹp trai, gương mặt lạnh lùng, luôn mặc sơ mi trắng và đeo kính gọng vàng.

 

Thật sự có đôi nét giống với phiên bản trẻ của Cố Bạc Xuyên.

 

Nhưng khác với Cố Bạc Xuyên, khi Phương Vân nắm lấy tay cậu ta để xem tướng, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng.

 

Cậu ta không dám nhìn cô ấy, làn da trắng lạnh lẽo nhuốm màu hồng phấn.

 

"Chị." Hứa Văn thấp giọng nói, "Em có chuyện này muốn nhờ chị giúp."

 

Phương Vân hỏi:

 

"Thiếu tiền à?"

 

"Không phải." Cậu ta vội lắc đầu, chỉ tay về phía cửa hộp đêm, nơi có mấy cô gái trẻ đang ngồi.

 

Hứa Văn nói, có một tiểu thư nhà giàu trong trường đang theo đuổi cậu ta rất quyết liệt.

 

Cậu ta không muốn dính dáng đến, chỉ muốn tập trung vào việc học, nhưng cô gái kia không tin.

 

Ngày nào cô ta cũng chờ cậu ta tan làm trước cửa hộp đêm.

 

Hứa Văn ngập ngừng hỏi:

 

"Chị có thể giả làm bạn gái em một lần, để cô ấy từ bỏ không?"

 

Phương Vân cười:

 

"Chuyện nhỏ."

 

Cô ấy đứng dậy, thoải mái khoác tay Hứa Văn.

 

Khuôn mặt cậu ta càng đỏ hơn.

 

Hai người cùng nhau đi đến chỗ cô gái kia.

 

Ban đầu, cuộc đối thoại diễn ra khá bình thường, nhưng chẳng mấy chốc, nhóm người bỗng nhiên tranh cãi.

 

Cô tiểu thư nhà giàu có lẽ đã uống khá nhiều rượu, kích động đến mức bật khóc, chỉ tay vào Phương Vân, hét với Hứa Văn:

 

"Cô ta làm sao có thể thật lòng với anh?”

 

"Loại người như cô ta, nhìn một cái là biết chỉ biết đùa giỡn tình cảm của anh thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Còn em—em mới thực sự yêu anh!"

 

Ai cũng biết, hóng drama là bản năng của loài người.

 

Ngay cả DJ cũng quên luôn việc mix nhạc, chỉ lo cùng đám khách chồm lên xem kịch hay.

 

Tôi vốn cũng đang ôm hộp sữa AD Canxi của mình, say sưa theo dõi từ xa.

 

Nhưng đột nhiên, một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng.

 

Tôi không nói rõ được mình vừa nhìn thấy gì, nó giống như một loại cảm giác kỳ dị.

 

Tôi lập tức chộp lấy túi của mình và Phương Vân, lao về phía cô ấy.

Hồng Trần Vô Định

 

Lúc này, cô ấy vẫn đang hết sức chuyên nghiệp diễn vai nữ chính, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Văn, nói với cô gái kia:

 

"Dù cô có tin hay không, tôi thực sự nghiêm túc với Hứa Văn.”

 

"Tôi thật lòng yêu anh ấy, thậm chí muốn kết hôn anh ấy."

 

Vừa dứt lời, Phương Vân đột nhiên sững lại.

 

Từng đốt xương sống của cô ấy như đông cứng lại.

 

Ánh đèn chớp tắt liên tục.

 

Trong khoảnh khắc ánh sáng bừng lên, cô ấy nhìn thấy—

 

Ở phía xa, một bóng người đang đứng trong góc tối, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ấy.

 

Không gian như chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.

 

Cố Bạc Xuyên đứng trong bóng tối.

 

Từng lời mà Phương Vân vừa nói, không sót một chữ, đều lọt vào tai anh ta.

 

Giờ phút này, ánh mắt anh ta dừng lại trên bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, tròng mắt tựa như bị lớp băng dày phủ kín.

 

"Muốn kết hôn?" Cố Bạc Xuyên cười nhạt, giọng nói như từng mảnh băng vỡ rơi xuống, "Phương Vân, cô đã ly hôn chưa?"

 

Vừa dứt lời, đám vệ sĩ nhà họ Cố đã bắt đầu hành động.

 

Như những con cá lặng lẽ bơi trong nước, bọn họ men theo đám đông, từng chút một áp sát Phương Vân.

 

May mà tôi đã chạy đến kịp.

 

"Còn đứng đấy làm gì?!" Tôi túm lấy Phương Vân, "Chạy mau!"

 

Ly rượu lật đổ, chất lỏng văng tung tóe.

 

Tôi và Phương Vân đ.â.m sầm vào bốn chiếc bàn, ba bồi bàn cầm khay, hai xe đẩy thức ăn, cứ thế điên cuồng chạy trốn.

 

Đám vệ sĩ của Cố gia bám sát phía sau, khoảng cách càng lúc càng gần.

 

Chúng tôi lao vào hầm đỗ xe.

 

"Cậu có uống rượu không?" Tôi hỏi.

 

"Chưa kịp uống." Phương Vân thở dốc, "Còn cậu?"

 

"Tớ cũng không. Tuyệt lắm, không ai phạm tội lái xe khi say!"

 

Tôi vội vã lục trong túi của Phương Vân, tìm ra chìa khóa xe của cô ấy, sau đó ném chìa khóa của mình cho cô ấy.

 

"Đi! Mỗi người một ngả!"

 

Phương Vân lập tức hiểu ý tôi.

 

Cô ấy lái xe của tôi, tôi lái xe của cô ấy.

 

Tôi sẽ dùng chính mình để thu hút sự chú ý của bọn họ.

 

"Hạ Nhan…"

 

"Bớt lắm lời đi, chạy mau!"

 

Không còn thời gian nữa.

 

Tôi lao vào xe của Phương Vân, đạp mạnh chân ga.