28.
“Thật ra tình cảm của thần nữ dành cho vương gia… không hề kém Giang Cẩm Vinh.”
Ta khẽ giọng thổ lộ:
“Vương gia có biết thần nữ được nhận lại vào phủ thừa tướng bằng cách nào không?”
“Là nhờ vương gia thanh trừng tham quan Thẩm gia trên triều. Thanh lâu nơi dưỡng mẫu ta ở chính là ổ chứa tang vật của Thẩm gia.”
“Hôm đó quan binh đến điều tra thanh lâu, người dẫn đầu chính là cữu cữu của thần nữ – Đại lý tự khanh. Cữu cữu nhìn thấy thần nữ và mẫu thân khi nhỏ có nét rất giống nhau, nảy sinh nghi ngờ, tra xét dần dần, cuối cùng mới nhận ra thần nữ là con ruột của phủ thừa tướng.”
“Trong lòng thần nữ, luôn mang ơn Vương gia.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cố Cửu Chiêu nghe vậy, kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn ta:
“Thì ra chúng ta đã có duyên từ trước. Suýt chút nữa lại bỏ lỡ nàng.”
Chàng nâng khuôn mặt ta, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn, nụ hôn chan chứa xót xa và áy náy.
Khi một nam nhân bắt đầu xót xa và cảm thấy áy náy vì nữ nhân, thì khoảng cách đến yêu thương cũng không còn xa nữa.
Ta không nói cho Cố Cửu Chiêu biết, hôm đó thanh lâu hỗn loạn, dưỡng mẫu sợ ta lộ diện trước quan binh, định kéo ta lại.
Nhưng ta chỉ muốn mau thoát khỏi sự gông cùm của bà ta. Khi bị bà ta giữ lại, ta như ma xui quỷ khiến rút trâm trên đầu bà, đ.â.m thẳng vào sau gáy!
Sau đó ta hoảng loạn bỏ chạy, đ.â.m sầm vào vòng tay của vị quan đang làm án. Vị quan ấy trông thấy dung mạo của ta thì vô cùng kinh hãi, sau này ta mới biết ông chính là cữu cữu, ca ca của mẫu thân ta.
Mười bảy tuổi, ta giống hệt dung nhan của mẫu thân khi trẻ, như cùng một khuôn khắc ra.
Đại lý tự khanh làm việc cực nhanh, chẳng bao lâu sau ta đã được chứng thực là tiểu thư thật sự của phủ thừa tướng.
Tiểu thư thật sự có rất nhiều thứ.
Ví như hôn ước với phủ Thần vương, ta đã có từ khi lọt lòng.
Ta ôm chặt Cố Cửu Chiêu, ôm nam nhân ta ngưỡng mộ đã lâu, cũng là ôm lấy tiền đồ sáng lạn của chính mình.
Ta chỉ đang đoạt lại những gì vốn dĩ thuộc về ta.
29.
Từ hôm đó trở đi, Cố Cửu Chiêu không còn nhắc đến chuyện của Giang Cẩm Vinh nữa.
Hai ngày trước đại hôn, Giang Hạo Vũ bị phủ Thần vương đột ngột điều đi biên ải phía Đông, buộc phải lập tức lên đường.
Quân lệnh khó trái, trời chưa sáng hắn đã phải c.ắ.n răng khoác giáp, trong ánh mắt bất đắc dĩ tiễn đưa của phụ mẫu, miễn cưỡng xuất chinh.
Một ngày trước đại hôn, Giang Cẩm Vinh hay tin mình sắp có hôn sự.
Lũ nha hoàn cố ý chỉ nói nửa vời, khiến nàng ta lầm tưởng đối tượng là Giang Hạo Vũ.
Khi ta bước vào phòng, nàng đang háo hức thử những bộ xiêm y và mũ phượng vừa được đưa tới.
“Những bộ giá y cùng châu báu này cũng quá qua loa! Giang Hạo Vũ là đích tử của thừa tướng, ta đây là nữ chủ nhân tương lai của Giang phủ, cho dù gấp gáp thì cũng đâu thể sơ sài thế này?!”
Nàng ta trách mắng nha hoàn, vừa quay người lại liền bắt gặp ta.
Nha hoàn đã sớm được ta cho lui, trong phòng chỉ còn hai chúng ta, đứng đối diện nhau dưới ánh hoàng hôn.
Thấy là ta, Giang Cẩm Vinh liền hạ trâm vàng, lạnh giọng:
“Giang Cẩm Hòa, ngươi còn dám đến đây?”
Ta mỉm cười đáp lại:
“Sao ta lại không dám? Kẻ làm chuyện hổ thẹn chẳng phải là ngươi sao? Người hạ d.ư.ợ.c cho Giang Hạo Vũ, chính là ngươi phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe mắt nàng giật mạnh, ánh nhìn lập tức trở nên độc ác.
Ta ung dung vạch trần:
“Ngươi cố tình xúi hắn chọc giận ta, rồi lấy cớ xin lỗi dẫn ta đi qua.
Hắn trúng t.h.u.ố.c mất hết lý trí, lại sức lực quá lớn, chỉ cần ta bước vào căn phòng kia, ngươi liền khóa cửa lại từ bên ngoài.
Đợi thời khắc chín muồi, ngươi sẽ đi gọi phụ mẫu và Thần vương tới, khi đó ta sẽ mang tội l.o.ạ.n l.u.â.n cùng huynh ruột!”
“Phụ mẫu sẽ hắt hủi ta, hôn sự cùng Thần vương phủ cũng tan thành tro bụi. Tỷ tỷ à, tâm tư của ngươi thật độc ác!”
Ta thản nhiên nhìn nàng ta từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên khinh miệt:
“Ngươi có biết vì sao ta dễ dàng đoán ra thủ đoạn ấy không? Bởi từ khi ta có ký ức, trong kỹ viện đã thấy vô số lần rồi. Ngươi lớn lên trong phủ thừa tướng, vậy mà lại có thể tự học thành thạo những mánh khóe hạ tiện ấy. Quả thật không hổ là con gái của kỹ nữ, trong m.á.u chảy cùng một dòng m.á.u hèn mọn.”
“Ngươi dám sỉ nhục ta!!”
Giang Cẩm Vinh giận dữ, vung tay định tát, nhưng ta nhanh chóng chặn lại, trở tay giáng cho nàng ta một cái bạt tai như trời giáng.
“Giang Cẩm Vinh, nhớ kỹ! Những gì ta làm với ngươi, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi!”
Bị tát lệch cả mặt, nàng ta đỏ hoe mắt, nghẹn uất rít lên:
“Ngươi có đắc ý cũng vô ích! Sau này trong phủ thừa tướng này, ngươi vẫn phải gọi ta một tiếng chị dâu, vẫn phải kính ta như bề trên!!”
Ta nhìn nàng ta như nhìn một kẻ ngu xuẩn, bất chợt bật cười khanh khách.
“Ngươi cười cái gì?!”
Tiếng cười của ta khiến nàng ta càng thêm bối rối, hoảng loạn.
Ta chỉ vỗ nhẹ lên vai nàng ta, ánh mắt thâm ý khó dò, không nói thêm lời nào.
30.
Ngày lành tháng tốt mà Quốc sư chọn cho đại hôn của Thần vương, vốn là một ngày không thể chê vào đâu được.
Hôn sự của Giang Cẩm Vinh, cũng được “ký thác” vào đúng ngày ấy.
Khi nàng xuất giá, thừa tướng và phu nhân đều không ra mặt, chỉ có hai nha hoàn qua loa đến tô son điểm phấn.
Mãi đến lúc phải lên kiệu hoa, Giang Cẩm Vinh rốt cuộc nhịn không nổi, ngó quanh bốn phía tìm kiếm:
“Giang Hạo Vũ đâu? Hôm nay là ngày ta cùng huynh ấy thành thân, vì sao đến giờ còn chưa xuất hiện?”
Trong tầm mắt nàng bất chợt xuất hiện một tân lang:
“Nương tử, nàng đang tìm ta sao?”
“Trương Văn Tuyên? Sao lại là ngươi!?”
Giang Cẩm Vinh nhận ra ngay gã thư sinh từng cáo giác.
“Nương tử nói đùa gì vậy? Không phải ta thì còn ai?”
Trương Văn Tuyên cười nhăn nhở, kéo tay nàng lên mũi hít một hơi:
“Nương tử, nàng thật thơm quá.”
“Vô lễ!!”
Giang Cẩm Vinh giật tay ra, giận dữ tát hắn một cái:
“Hôm nay là ngày đại hôn của ta, ngươi không sợ Giang Hạo Vũ đuổi ngươi ra khỏi phủ sao?!”
“Ngươi nói đại công tử ư? Hắn đã xuất chinh từ hôm kia, giờ này e rằng đã đến biên ải rồi.”
Giang Cẩm Vinh như sét đ.á.n.h ngang tai:
“Ngươi nói bậy! Nếu hắn không ở đây, vậy ta thành thân với ai?”