Cố Cửu Chiêu lập tức nhận ra điều bất thường:
“Chẳng lẽ trong rượu có thuốc?”
Ta làm ra vẻ được chàng nhắc nhở mới chợt tỉnh, nghiêm túc suy đoán:
“Hôm nay là lễ cập kê của thần nữ, thần nữ cũng chỉ uống một chén rượu, chén ấy là tỷ tỷ đưa tận tay. Thần nữ nhớ vương gia cuối cùng cũng uống chén rượu tỷ tỷ đưa, chẳng lẽ… là tỷ tỷ?”
“Nếu quả thật là tỷ tỷ cố ý tính kế, thần nữ và vương gia tuyệt đối không thể ở đây thêm!”
Cố Cửu Chiêu nghiêm giọng bênh vực:
“Tuyệt đối không thể! Cẩm Vinh hiền lương, tuyệt không thể làm chuyện hèn hạ như vậy!”
Chàng vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng người tìm kiếm.
Đầu tiên là giọng mẫu thân ta đầy lo lắng:
“Hoàng hậu nương nương sắp tới rồi, Cẩm Hoà là nhân vật chính trong lễ cập kê hôm nay, tuyệt đối không được thất lễ! Mau tìm nàng ta về!”
Ngay sau đó là tiếng Giang Cẩm Vinh:
“Mẫu thân, con có việc không biết có nên nói không… Vừa nãy nha hoàn trông thấy Cẩm Hoà muội muội cùng một nam nhân lạ vào hoa viên nội viện, giờ hai người biến mất, chẳng lẽ đang tư hội trong đình hay gian phòng nào đó?”
Kiếp trước, lễ cập kê của ta quả thực đã kinh động đến Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu và mẹ ta từng là khuê trung tỷ muội, bà đến dự lễ cập kê của ta thực ra là để xem mặt Thần vương.
Trong cung vốn có ý định kết thông gia giữa phủ thừa tướng và Đông cung.
Giang Cẩm Vinh vốn là người được chọn làm Thần vương phi.
Tiếc rằng, trước khi hôn sự được định ra, nàng ta bị lật tẩy là thiên kim giả, mẫu thân của nàng ta chẳng qua chỉ là vũ cơ trong thanh lâu.
Nàng ta tuy không bị đuổi khỏi phủ thừa tướng, nhưng thân phận cuối cùng cũng trở nên lúng túng.
Hoàng thất xem trọng nhất chính là huyết mạch thuần khiết.
Giang Cẩm Vinh, nói trắng ra, chính là con của một nữ nhân xuất thân nô tịch. Sau khi Hoàng hậu biết được, tuy ngoài mặt không để lộ điều gì, nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy chướng tai gai mắt.
Hôm nay hoàng hậu đến, là để tận mắt xem xem tiểu thư thật sự của phủ Thừa tướng – về dung mạo, phẩm hạnh – liệu có xứng với vị trí Thần vương phi hay không.
Giang Cẩm Vinh đương nhiên hiểu rõ dụng ý ấy, vì vậy mới bày mưu hạ dược, hòng để hoàng hậu tận mắt chứng kiến ta – tiểu thư thật sự – lả lơi bê bối nằm dưới thân nam tử xa lạ trong đình.
Kiếp trước, hoàng hậu quả thực bắt gặp cảnh tượng đó, nổi giận lôi đình. Phụ mẫu ta đành vội vã gả ta đi, chỉ mong dập tắt tai tiếng, tránh để liên luỵ đến thanh danh cả phủ Thừa tướng.
Ta càng nhơ nhuốc, Giang Cẩm Vinh càng dễ rũ bỏ danh thiên kim giả của mình.
Mưu tính của nàng ta độc ác đến mức không cần nói cũng có thể hình dung.
Lần này, không thấy ta trong đình, nàng ta lập tức dẫn người rẽ sang khu nhà nhỏ gần đó.
Chẳng bao lâu, họ đã phát hiện cánh cửa gian phòng ta đang ở khép hờ.
“Cẩm Hoà muội muội, muội ở trong đó sao?”
Giang Cẩm Vinh không lập tức đẩy cửa mà còn cố làm ra vẻ biết lễ phép, cất tiếng hỏi trước một câu.
Cố Cửu Chiêu lúc này hết sức lúng túng, trên người chàng là đầy rẫy dấu vết của ta, vết c.ắ.n đỏ ửng nơi cổ vô cùng chói mắt, đến vành tai vẫn còn phơn phớt đỏ vì dư tình chưa tan.
“Vương gia, xin đừng lo.”
Ta cúi giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Để thần nữ ra ứng phó, vương gia theo cửa sổ nhỏ rời đi.”
“Xin yên tâm, chuyện hôm nay, thần nữ tuyệt đối không hé nửa lời.”
Cố Cửu Chiêu có phần ngỡ ngàng:
“Vậy còn nàng thì sao?”
Chiếc giường lúc này đã quá rõ ràng, ẩm ướt, hỗn loạn, dù không thấy bóng nam nhân, chỉ cần liếc qua cũng đủ biết nơi đây vừa xảy ra chuyện gì.
Ta ngẩng mặt, ánh mắt ngây thơ:
“Nếu chỉ là một sự cố say rượu, tin rằng tỷ tỷ sẽ không làm khó thần nữ.”
Ta nhặt chiếc cẩm bào thêu hình mãng xà của Cố Cửu Chiêu rơi dưới đất, chớp mắt nhìn chàng với ánh nhìn trong sáng mà chân thành:
“Vương gia, thần nữ chưa bao giờ có ý định dùng chuyện này để uy h.i.ế.p người.”
Cố Cửu Chiêu nhìn ta bằng ánh mắt hoàn toàn khác trước.
“Muội mà không chịu lên tiếng, tỷ sẽ lập tức đẩy cửa vào đó!”
Giọng của Giang Cẩm Vinh từ bên ngoài lại truyền đến, hung hăng, sắc bén như d.a.o cứa.
5.
Ngay trước mặt Cố Cửu Chiêu, ta vội vàng khoác áo ngoài, bước ra sau bình phong, cất giọng đáp:
“Tỷ tỷ, muội uống hơi quá chén, nên vào đây chợp mắt một lát.”
“Thật sao?” Giang Cẩm Vinh nói, giọng mang theo vài phần châm chọc “Sao giọng muội lại khàn đặc thế? Say rượu thì cũng tổn thương đến cổ họng à?”
Ta giả vờ ho nhẹ mấy tiếng:
“Có lẽ uống rượu rồi trúng gió nên bị cảm lạnh.”
“Nếu vậy, tỷ tỷ càng phải vào xem muội thế nào!”
Nói rồi, cánh cửa bị Giang Cẩm Vinh đẩy ra từ bên ngoài, đi cùng nàng ta là mẫu thân của ta và vài vị phu nhân quyền quý có tên tuổi trong kinh.
Kiếp trước, cũng chính nhóm người này đến bắt gian.
Ta hoảng hốt kéo vạt áo che ngực, động tác đó lại càng khiến ánh mắt mọi người đổ dồn vào những vết hôn đỏ rực trên da thịt ta.
Trong phòng vẫn còn vương hơi nóng ẩm chưa tan, khiến sắc mặt đám phu nhân lập tức thay đổi.
Ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng.
Mẫu thân của ta hạ giọng quát giận dữ:
“Cẩm Hoà, con ở trong này làm cái gì hả?!”
“Con… con không làm gì cả.”
Ta vừa nói, vừa cố ý lùi lại hai bước, như thể đang che chắn phía sau bình phong.
Ánh mắt Giang Cẩm Vinh đầy công kích, gắt gao nhìn chằm chằm ta và tấm bình phong:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Muội muội, chẳng lẽ muội đang làm chuyện đồi bại với nam nhân nào đó trong phòng này?”
“Tỷ tỷ, muội thật sự không hiểu tỷ đang nói gì.”
Giang Cẩm Vinh xưa nay luôn giữ vẻ dịu dàng, nhu mì, lễ nghĩa chu toàn trước mặt người ngoài. Nhưng lúc này, vì muốn hại c.h.ế.t ta, nàng ta lại để lộ vẻ giận dữ không thể che giấu, như thể tiếc nuối vì không thể nghiêm trị ta sớm hơn.
“Tỷ đã nói ngay từ đầu là phải quản chặt muội! Dưỡng mẫu của muội là kỹ nữ trong thanh lâu, muội lớn lên trong môi trường đó, chẳng lẽ cũng nhiễm thói xấu, không thể rời đàn ông lấy một khắc sao?”
“Dù dưỡng mẫu của muội có thế nào, cũng là mẫu thân của tỷ. Tỷ nên tích đức đi.”