Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 4



 

Câu nói của ta đ.â.m thẳng vào nỗi đau mà nàng ta giấu kỹ, xuất thân từ thanh lâu. Bị ta nhắc đến trước bao người, Giang Cẩm Vinh lập tức biến sắc mặt:

 

“Một kỹ nữ, được bản tiểu thư nhắc đến một câu, coi như vinh quang sau khi c.h.ế.t rồi!”

 

Kiếp trước, khi ta bị hãm hại ở đình, chỉ biết run rẩy khóc lóc cầu xin, Giang Cẩm Vinh lúc ấy lại mang dáng vẻ một tỷ tỷ hiền hậu, dịu dàng khuyên nhủ, khiến ta lầm tưởng nàng ta là người tốt.

 

Nào ngờ hiện tại, chỉ cần ta cãi lại vài câu, nàng ta đã lộ mặt thật.

 

“Ngay trong lễ cập kê mà cũng dám làm chuyện ô uế, trách sao giọng muội lại khàn như thế!”

 

Giang Cẩm Vinh bước tới, bức người từng bước:

“Gian phu là ai?!”

 

“Tỷ tỷ không thể vì không có bằng chứng mà vu khống muội mất đi trong sạch!”

 

Ta khóc đến rưng rưng, đuôi âm run nhẹ, mềm mại yếu đuối.

 

Giang Cẩm Vinh tưởng ta chột dạ nên khóc, nào hay ta chỉ khóc cho mình Cố Cửu Chiêu nghe.

 

Năm xưa dưỡng mẫu của ta là hoa khôi nổi tiếng nhất kinh thành, bà từng dạy ta:

Muốn giữ được lòng một người đàn ông, đến khóc cũng phải có kỹ thuật.

 

“Tỷ tỷ một mực khẳng định muội có gian phu, lại dẫn theo các phu nhân quan lại đến bắt gian, chẳng lẽ đã có sắp đặt từ trước?”

 

Ta càng nói càng lùi ra sau, che chở bình phong như thể bảo vệ điều cấm kỵ:

“Muội không rõ vì sao hôm nay lại uống say bất tỉnh… chẳng lẽ cũng là ý của tỷ tỷ?”

 

Giang Cẩm Vinh bị ta đ.â.m trúng tim đen, nhất thời luống cuống:

“Muội có trong sạch hay không, cứ nhìn xem sau bình phong có gian phu là rõ! Tránh ra!”

 

Nàng ta đưa tay đẩy mạnh ta sang một bên, ta yếu ớt vấp ngã, kéo theo cả bình phong đổ xuống.

 

“Rầm”

 

Trên chiếc giường phủ màn lụa rối bời, quả nhiên có một nam tử đang ngồi quay lưng lại, thân hình thẳng tắp, vai áo vén hờ.

 

Giang Cẩm Vinh sững sờ trong khoảnh khắc, ngay sau đó cười nhạt, hả hê, như thể nắm được đuôi cáo.

 

Mà ta, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

 

Quả nhiên, chàng không đành lòng để ta một mình gánh lấy bùn nhơ.

 

Xem như vẫn là một nam nhân có trách nhiệm.

 

6.

 

Mọi người đồng loạt kinh hãi:

“Quả nhiên là Giang Cẩm Hoà tư tình với nam nhân!”

 

“Ngay trong lễ cập kê mà cũng dám làm ra chuyện như vậy! Thật là bôi nhọ thanh danh phủ Thừa tướng!”

 

Mẫu thân của ta cũng lớn tiếng quát lên:

“Cẩm Hoà! Ngươi đúng là bùn nhão không thể trát tường! Tên gian phu đó là ai hả?!”

 

“Không phải đâu, mẫu thân!”

 

Ta quỳ rạp xuống đất, hoảng hốt giải thích.

 

Giang Cẩm Vinh đã bước nhanh tới bên giường, dáng vẻ đắc thắng:

“Gian phu là ai, để ta tận mắt nhìn xem là rõ!”

 

“Này, quay mặt lại!”

 

Nàng ta gần như ra lệnh cho nam tử đang ngồi trên giường.

 

Người kia vẫn bất động.

 

Ta quỳ lết tới bên chân Giang Cẩm Vinh, run rẩy cầu xin:

“Tỷ tỷ, tất cả đều là lỗi của muội! Cùng lắm muội dùng dải lụa trắng tự vẫn, xin đừng làm khó người đó!”

 

“Tránh ra!”

 

Giang Cẩm Vinh đá mạnh ta sang một bên, tưởng người kia là tên thư sinh Đoạn Nguyên do nàng ta sắp đặt.

 

Tên thư sinh kia lại dám không nghe lệnh nàng ta, trong lòng nàng ta lập tức bốc hoả, vung tay ấn mạnh lên vai người kia, giọng dữ dội hơn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta bảo ngươi quay lại, nghe không?!”

 

Cuối cùng, nam nhân ấy cũng xoay người lại.

 

Hàng mày sắc như đao cùng đôi mắt lạnh lẽo lộ ra khí thế không giận tự uy.

 

Chàng lạnh lùng nhìn Giang Cẩm Vinh, từng chữ như băng tuyết xuyên tim:

 

“Gian phu là Bản vương. Vậy… nàng vừa lòng chưa, Cẩm Vinh?”

 

Giang Cẩm Vinh trừng mắt, hoảng loạn tột độ:

“V… Vương gia?!”

 

Không biết ai là người đầu tiên kịp phản ứng, tất cả liền quỳ rạp xuống đất.

 

“Làm sao… làm sao có thể là Vương gia?!”

 

Trời như sụp đổ trước mắt Giang Cẩm Vinh, nàng ta run rẩy, nói năng lắp bắp, hoảng hốt nhìn về phía ta.

 

Ta chậm rãi đưa tay lên sờ cổ họng, bình thản nhìn nàng ta.

 

Tỷ tỷ không phải rất thắc mắc vì sao giọng muội lại khàn à?

 

Tất nhiên rồi…

 

Là vì phu quân tương lai của tỷ… vừa khiến muội đau đến mức rát cả cổ đấy!

 

7.

 

“Con tiện nhân này! Là ngươi!!”

 

Giang Cẩm Vinh nhận ra mình đã trúng kế, nhất thời vừa tức vừa hoảng, rít gào rồi lao tới phía ta.

 

Nhưng nàng ta còn chưa kịp động tay đã bị một đôi bàn tay lớn kéo giật lại.

 

Cố Cửu Chiêu bước tới chắn trước mặt ta, bảo vệ ta phía sau lưng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Giang Cẩm Vinh.

 

Trong ấn tượng của chàng, Giang Cẩm Vinh luôn dịu dàng hiểu lễ, đoan trang hiền hậu.

 

Vậy mà ban nãy nàng ta lại gắt gao chất vấn, ngôn từ cay nghiệt, nét mặt dữ tợn chẳng khác gì một nữ nhân chanh chua ngoài chợ.

 

Cố Cửu Chiêu bắt đầu hoài nghi, đây mới là bản chất thật của nàng ta sao?

 

Chàng lớn lên trong hoàng cung, thấy không ít người hai mặt, ngoài cười trong dao, chẳng lẽ Giang Cẩm Vinh cũng là một kẻ như thế?

 

Ánh mắt Cố Cửu Chiêu rét lạnh thấu xương, khiến Giang Cẩm Vinh cuối cùng cũng nhận ra mình đã thất thố. Nàng ta lập tức quỳ sụp xuống, bày ra dáng vẻ vô tội quen thuộc nhất của mình:

 

“Vương gia, thần nữ… thần nữ chỉ sợ người bị hạ độc nên quá lo lắng, thất lễ cũng là vì lo cho người!”

 

Nàng ta nói chắc như đinh đóng cột:

“Thần nữ theo vương gia bao năm, hiểu rõ người nhất! Người xưa nay tự chế khắc kỷ, nghìn ly không ngã, sao hôm nay lại thất thố đến vậy?

 

Nhất định có kẻ bỏ thuốc, mưu đồ bất chính!”

 

Ta ngấn lệ nhìn nàng ta, giọng nhẹ nhàng như nước mà lại sắc như dao:

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Tỷ vừa nói bóng gió, chẳng phải là đang ám chỉ… chính muội hạ t.h.u.ố.c Thần vương điện hạ sao?”

 

“Còn giả vờ!”

 

Giang Cẩm Vinh thấy ta nép sau lưng Cố Cửu Chiêu, lửa giận bốc lên tận óc:

“Nếu không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa?! Người duy nhất được lợi trong chuyện này chính là Giang Cẩm Hoà ngươi! Muốn chứng minh rất đơn giản, chỉ cần mời đại phu bắt mạch, xem vương gia có bị trúng d.ư.ợ.c hay không là rõ!”

 

Cố Cửu Chiêu gật đầu.

 

Để công bằng, chàng sai tâm phúc mời Lý Thái y từ tiền sảnh tới, cũng là thái y có mặt tại yến tiệc hôm nay.

 

Vụ việc đến đây đã kinh động toàn bộ khách khứa trong phủ.

 

Lý Thái y vừa bắt mạch xong liền trầm giọng nói:

 

“Thần thấy trong người vương gia khí huyết nghịch chuyển, dương hỏa bốc cao, là điển hình của trúng dâm d.ư.ợ.c cực mạnh.

 

Loại d.ư.ợ.c này nếu không được giải trừ đúng lúc, nhẹ thì thương tổn căn nguyên, nặng thì khí huyết trào ngược mà chết.”

 

“Là ai to gan như vậy, dám hạ độc vương gia?!”

 

Dù lời nói vừa dứt, Giang Cẩm Vinh vẫn mặt không đổi sắc.