Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 5



Từ khoảnh khắc nàng ta quyết định hạ độc ta, nàng ta chỉ muốn hai kết quả: hoặc ta nhục nhã mà chết, hoặc bị bắt tại trận, thân bại danh liệt.

 

Nhưng tất cả những thủ đoạn ác độc ấy… giờ đây đều bị ta hoàn toàn hoàn trả lại cho người nàng ta yêu nhất.

 

Trong phòng đã tụ đông người.

 

Một vị đại tướng quân thường ngày thân cận với phủ Thần vương lên tiếng:

“Phủ Thừa tướng các người to gan thật, dám dùng thủ đoạn này với Thần vương điện hạ!”

 

“Vương gia bớt giận…”

 

Phụ mẫu ta vội vàng quỳ xuống, dù người hạ độc là ai, Cố Cửu Chiêu cũng suýt chút nữa gặp chuyện trong phủ Thừa tướng.

 

Giang Cẩm Vinh lập tức lên tiếng, lấy tư thái nữ chủ nhân mà nói thay cho Thần vương điện hạ:

“Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần tự trách, vương gia là người độ lượng, chắc chắn sẽ không trách tội lây sang người vô can.”

 

“Việc cấp bách hiện giờ là tìm ra kẻ hạ độc.”

 

Nàng ta xoay người, ánh mắt như đinh đóng cọc vào ta:

“Cẩm Hoà, muội dám để Thái y bắt mạch hay không?”

 

Ta siết lấy cổ tay mình, cảnh giác hỏi:

“Ý của tỷ là gì?”

 

“Nếu muội cũng trúng dâm dược, còn có thể nói là tai nạn. Nhưng nếu mạch tượng hoàn toàn bình thường…

 

Vậy thì muội chính là kẻ chủ mưu, từ đầu đến cuối đều tỉnh táo.”

 

“Với thân phận là tiểu thư khuê các, gặp một vương gia thần trí không rõ ràng, việc cần làm là mời Thái y, tìm t.h.u.ố.c giải, chứ không phải dụ người lên giường!”

 

“Muội làm vậy… chẳng phải chỉ để bám vào phủ Thần vương, ép vương gia cưới muội làm phi sao?”

 

Giang Cẩm Vinh còn đưa tay chỉnh lại vạt áo trước n.g.ự.c ta, khinh bỉ vạch trần:

 

“Đừng giả vờ như bị ép buộc. Rõ ràng là muội cố tình.”

 

“Muội cố ý chọn đúng ngày cập kê, chỉ để bức bách Thần vương điện hạ cưới mình, đúng không?”

 

Nàng ta tin chắc, nếu Cố Cửu Chiêu trúng độc, ta nhất định không hề uống phải chén rượu có thuốc.

 

Ánh mắt nàng ta nhìn ta lúc này đã không còn là nghi ngờ hay tức giận, mà là rõ ràng muốn ta chết.

 

Dù kế sách thất bại, nàng ta vẫn muốn dìm c.h.ế.t ta trong vũng bùn, không cho ta ngóc đầu lên được nữa.

 

8.

 

Ta siết chặt cổ tay, lùi lại hai bước, kiên quyết phủ nhận:

“Muội không có! Muội không hạ d.ư.ợ.c cho vương gia! Muội cũng là người bị hại!”

 

“Một khi không có, thì ngươi trốn cái gì?”

 

Một giọng cười nhạt vang lên. Ta quay đầu nhìn theo, bắt gặp gương mặt quen thuộc — Giang Hạo Vũ, ca ca cùng phụ cùng mẫu với ta.

 

Hắn sải bước tới đứng cạnh Giang Cẩm Vinh, hướng về phía Thần vương điện hạ chắp tay nói:

“Điện hạ, loại xuân d.ư.ợ.c này quá đỗi tàn độc. Nếu cả hai người cùng trúng độc, thì Giang Cẩm Hoà mới được xem là vô tội.

 

Nhưng nếu chỉ có mình điện hạ bị trúng dược, còn Giang Cẩm Hoà từ đầu đến cuối vẫn tỉnh táo—

 

Thì e rằng... chính nàng ta đã hạ thuốc, cố ý câu dẫn vương gia!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta nhìn chằm chằm Giang Hạo Vũ, rõ ràng ta mới là muội muội ruột giống hắn như đúc, vậy mà giờ phút này, hắn lại vì bảo vệ Giang Cẩm Vinh mà không chừa cho ta một đường sống.

 

Theo tục lệ Khải quốc, nếu nữ tử xuất giá có huynh trưởng, sẽ do huynh đích thân đưa ra cửa.

 

Kiếp trước, ngày ta bị ép gả cho tên thư sinh nghèo, Giang Hạo Vũ chỉ sai một tên gia đinh đưa tiễn, lại còn nhắn lại:

 

“Đại công tử nói, cô nương hành vi lăng loàn, tuy có huyết thống, nhưng công tử không muốn dính dáng, sau này gả đi rồi… tự lo lấy thân.”

 

Còn Giang Cẩm Vinh khi xuất giá, Giang Hạo Vũ đích thân hộ tống, nghe nói còn khóc đỏ cả mắt.

 

Cái gọi là m.á.u mủ ruột thịt, tan thành tro bụi chỉ trong chớp mắt.

 

Ta từ lâu đã c.h.ế.t lòng. Người ta có thể dựa vào… chỉ có chính mình.

 

Giang Hạo Vũ vừa cất lời, đám người đứng xem lập tức hùa theo, thay phiên nhau chỉ trích ta.

 

Tề quận chúa cười nhạo:

“Rõ ràng Giang Cẩm Vinh và Thần vương lưỡng tình tương duyệt, chỉ chờ thánh chỉ ban hôn. Giang Cẩm Hoà ngươi vì muốn cướp hôn sự này nên mới hạ dược, định biến chuyện đã rồi ép cưới phải không?”

 

Hạ Thế tử cười mỉa:

“Máu mủ thì sao chứ? Lưu lạc bên ngoài mười tám năm, lại lớn lên bên một nữ nhân như thế… Làm sao bằng được Giang Cẩm Vinh được dạy dỗ tử tế thành danh quý nữ?”

 

Tiểu công tử của Chương gia cất giọng gay gắt:

“Giang Cẩm Hoà, thôi ngụy biện đi. Mau thú nhận ngươi mưu đồ cướp hôn sự, nên mới hạ d.ư.ợ.c cho Thần vương. Hôm nay là lễ cập kê của ngươi, ngươi đúng là… liều mạng thật đấy!”

 

Ba kẻ này đều xuất thân cao quý, xưa nay cùng Giang Cẩm Vinh được xưng là “Tứ quân tử của hoàng thành”.

 

Khi ta mới được nhận về phủ, chính ba người này gọi ta đến Ngọc Lâu dùng tiệc, nói là muốn kết giao huynh muội. Kết quả ăn mới nửa bữa, đám người ấy viện cớ rút lui hết, để lại một mình ta thanh toán.

 

Khi ấy ta mới vào phủ, chỉ mang theo vài lượng bạc, đứng ngây ra giữa sảnh, không biết phải làm sao.

 

Cuối cùng bị chưởng quầy giữ lại đến tận tối đen mới thấy Giang Hạo Vũ tới, mặt mày lạnh tanh, kéo ta về phủ.

 

Sau chuyện đó, khắp hoàng thành lan truyền: Tiểu thư thật sự mới được nhận về phủ thừa tướng nghèo rớt mồng tơi, vừa vào kinh đã học đòi vung tiền ăn sang tại Ngọc Lâu, bị phạt ở đó cả đêm.

 

Lúc về đến phủ, Giang Cẩm Vinh cùng ba kẻ kia đã chờ sẵn ở cổng.

 

Nàng ta tiến đến nắm tay ta, cười dịu dàng:

“Cẩm Hoà, bằng hữu của tỷ chỉ đùa giỡn với muội thôi, muội đừng để bụng nhé.”

 

Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt họ, kể cả Giang Cẩm Vinh như đang soi xét một con chuột vừa mới từ cống rãnh chui lên giữa ánh mặt trời.

 

Hôm đó, ta gần như bị xấu hổ và mặc cảm dìm chết.

 

Mười tám năm làm tiểu thư phủ Thừa tướng, Giang Cẩm Vinh đã sớm dựng nên một mạng lưới quan hệ lấy nàng ta làm trung tâm trong hoàng thành.

 

Cho dù đúng sai thế nào, những kẻ có thân phận, có địa vị ấy… sẽ luôn đứng về phía nàng ta.

 

Giống như lúc này, cả một đám mồm năm miệng mười, không cho ta bất kỳ cơ hội biện giải nào.

 

Các phu nhân và quan lại xung quanh cũng dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ đ.á.n.h giá ta, dường như chân tướng đã không còn quan trọng.

 

Lúc này, Giang Cẩm Vinh nắm thế thượng phong dịu giọng khuyên nhủ:

“Cùng là nữ nhân, tỷ hiểu tâm tư của muội. Muội lại lớn lên bên ngoài, dưỡng mẫu lại là… kỹ nữ, học theo vài chiêu trò thấp hèn cũng không lạ.”

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Ta không có…”  Ta rưng rưng nước mắt, vừa lắc đầu vừa run rẩy lùi lại mấy bước.

 

“Không có sao?”  Giang Cẩm Vinh tiến lên từng bước, ánh mắt bức người “Vậy sao lại chột dạ? Để Thái y bắt mạch đi, chân tướng tự khắc sáng tỏ!”