9.
Ta ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Chiêu, khẩn cầu:
“Vương gia, xin người tin thần nữ… thần nữ cũng là người bị hãm hại… thần nữ vô tội…”
Cố Cửu Chiêu nắm lấy cánh tay ta, giọng điềm tĩnh:
“Cẩm Hoà, để Thái y bắt mạch. Nếu nàng trong sạch, cũng là để mọi người tâm phục khẩu phục.”
Cánh tay ta bị chàng nắm lấy không khống chế được mà run lên.
Trong mắt Giang Cẩm Vinh lóe lên một tia đắc ý, nàng lập tức chộp lấy tay ta, nhét vào tay Lý Thái y, ông liền thuận thế đặt ngón tay lên mạch của ta.
Ta khẽ rụt lại, muốn rút tay về theo phản xạ.
Lập tức bị đám bằng hữu của Giang Cẩm Vinh cười nhạo:
“Nhìn nàng ta kìa, bộ dạng lén lút như vậy, không phải là hung thủ thì còn ai vào đây nữa!”
“Nữ nhân lớn lên từ thanh lâu thì cũng thế cả thôi, chỉ biết trèo lên giường của nam nhân, mơ tưởng bay lên làm phượng hoàng! Thật đáng cười!”
“Giang thừa tướng, thứ lỗi cho lời mạo phạm, phẩm hạnh của Cẩm Vinh so với con gái ruột này của ngài, quả thật cao quý hơn trăm lần!”
“Im miệng!”
Cố Cửu Chiêu quát lớn, ánh mắt lạnh như băng khiến đám công tử vốn ngạo mạn cũng phải rụt cổ ngậm miệng.
Chỉ có Giang Hạo Vũ vẫn tức tối gằn giọng:
“Vương gia, nàng ta đã chột dạ đến vậy, cần gì phải bắt mạch nữa? Rõ ràng là—”
“Cẩm Hoà cô nương, mạch tượng của nàng…”
Không đợi hắn nói hết, Lý Thái y chậm rãi ngắt lời, vừa xoa chòm râu bạc, vừa nhíu mày:
“Lạ thật… mạch tượng này…”
Giang Cẩm Vinh không đợi được, vội vã truy hỏi:
“Mạch thế nào? Không có trúng d.ư.ợ.c đúng không? Nàng ta đang nói dối đúng không?!”
Lý Thái y buông tay, dõng dạc kết luận:
“Mạch tượng giống hệt Thần vương điện hạ, nóng bức, dồn dập, khí huyết suy kiệt. Rõ ràng là triệu chứng sau khi trúng xuân d.ư.ợ.c nặng!”
Giang Cẩm Vinh kinh hãi:
“Ngài… ngài nói gì cơ?!”
Những công tử vừa rồi ồn ào, bao gồm cả Giang Hạo Vũ cũng đều c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Lý Thái y dứt khoát nói:
“Cả hai người hẳn là trúng cùng một loại dâm dược, hơn nữa Cẩm Hoà cô nương còn có triệu chứng nặng hơn cả điện hạ.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Trong lúc phát tác chắc chắn mất hết lý trí, mọi hành vi đều không thể kiểm soát. Nếu trong thời gian đó có phạm điều gì, cũng không thể quy tội được!”
Giang Cẩm Vinh như phát cuồng:
“Không thể nào! Không thể nào!! Nhất định là Thái y chẩn đoán sai rồi!!”
Lý Thái y vuốt râu, thản nhiên đáp:
“Lão phu ở Thái y viện đã hơn bốn mươi năm, hôm nay là lần đầu tiên bị người ta nghi ngờ y thuật.”
Sắc mặt Giang Cẩm Vinh tái nhợt, biết không thể đổ sang Thái y, lập tức chuyển mũi nhọn về phía ta:
“Nếu ngươi không có gì mờ ám, sao lúc nãy phải trốn tránh? Thái y muốn bắt mạch, ngươi lại giật tay rụt về?!”
Ta chậm rãi lên tiếng, đồng thời vén tay áo lên.
Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn của ta, là đầy những vết bầm tím đỏ hồng, rõ ràng là dấu vết sau khi thân mật.
Ta đảo mắt nhìn quanh đám người trong phòng, giọng vô tội:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta chỉ sợ, khi Thái y bắt mạch… sẽ chạm phải những dấu vết này.
Lỡ làm ảnh hưởng đến thanh danh của vương gia, lại càng không hợp với sự đoan trang mà tiểu thư thế gia nên có.”
Ta từ tốn xoay người, nhìn thẳng Giang Cẩm Vinh và ba kẻ từng sỉ nhục ta, ánh mắt sáng như gươm, nhẹ nhàng mà đầy khiêu khích:
“Các vị thấy… có đúng không?”
10.
Những dấu vết ấy có cả vết c.ắ.n lẫn vết bầm, đều là “kiệt tác” do Cố Cửu Chiêu mất tự chủ để lại.
Cố Cửu Chiêu thoáng xấu hổ, chàng đưa tay kéo ta vào lòng, kéo tay áo ta xuống che đi, rồi cởi cả ngoại bào của mình đắp kín cho ta.
Ta được chàng quấn chặt trong lớp áo ấy, khẽ hít vào, mùi trầm hương quen thuộc của Cố Cửu Chiêu phảng phất bên mũi.
Đám người khi nãy nhảy dựng lên giờ cũng bắt đầu hoảng:
“Nàng ta thật sự vô tội sao? Vậy kẻ hạ d.ư.ợ.c là ai?”
“Chẳng lẽ trong yến tiệc có thích khách?!”
“Ta vừa thấy rõ ràng, chính Giang Cẩm Vinh nâng rượu kính vương gia và vị tiểu thư thật sự này…”
Giang Cẩm Vinh đã bắt đầu rối loạn trận thế. Đúng lúc ấy, Giang Hạo Vũ bước ra:
“Cho dù… cho dù Giang Cẩm Hoà cũng bị hạ dược, vẫn có thể là nàng ta vì vinh quang của phủ Thần vương mà liều mình vào trận, đ.á.n.h một canh bạc lớn!”
Ta lạnh lùng nhìn Giang Hạo Vũ, quả không hổ là ca ca ruột của ta, tâm cơ của ta hắn đều đoán ra.
Quả thật, ta cũng đã uống t.h.u.ố.c ấy… nhưng là sau khi đã kéo Cố Cửu Chiêu lên giường.
Giang Cẩm Vinh hạ cho ta loại xuân d.ư.ợ.c mạnh nhất.
Kiếp trước, khi ta gả cho thư sinh, từng bị rơi từ kiệu hoa xuống, trầy xước bàn tay chảy máu.
Khi đại phu băng bó, ông ngửi thấy mùi lạ trong máu, hỏi ta có phải vì động phòng mà uống thứ tình d.ư.ợ.c nào không.
“Loại này có tên lóng là ‘Phối Uyên Ương’, vốn dân gian dùng để phối giống gia súc.
Dùng cho người thì quá mạnh quá độc, đã uống thì bất kể nam nữ, thân phận cao hay thấp, đều có thể giao hợp như một đôi.
‘Phối Uyên Ương’ chính xác là một loại dâm độc, nếu còn tồn trong cơ thể, không có mười ngày nửa tháng thì không thể thải hết.”
Đại phu còn tốt bụng nhắc ta:
“Khi t.h.u.ố.c phát tác, m.á.u của người trúng d.ư.ợ.c cũng mang độc.”
Vì vậy, khi Cố Cửu Chiêu trúng t.h.u.ố.c bùng phát, ta ôm cổ chàng c.ắ.n một cái thật sâu cho ra máu.
Để tránh bị nghi ngờ, ta còn cố tình c.ắ.n rách da chàng ở nhiều chỗ khác.
Ta hút lấy m.á.u chàng, như thể uống độc.
Lúc ấy, ta như một ác quỷ từ địa ngục bò ra, quấn lấy vị thần cao quý, hèn hạ mà hút m.á.u chàng để đi tìm sự cứu rỗi cho chính mình.
Kẻ đã từng c.h.ế.t một lần, khi muốn sống, chẳng ngại bất cứ thủ đoạn nào.
Đến giữa trận hoan ái, t.h.u.ố.c trong người ta cũng theo đó bùng phát.
Đến khi Cố Cửu Chiêu thoả mãn, xuân d.ư.ợ.c trong người ta vẫn còn sôi trào.
Tuy ta có thể tự khống chế, nhưng mạch tượng lại dễ gây nhầm lẫn, khiến Thái y tin rằng ta cùng lúc bị trúng d.ư.ợ.c với Cố Cửu Chiêu, hơn nữa ta còn bị nặng hơn.
Thế là ta trở thành nạn nhân hoàn hảo nhất.
11.
Đối mặt với lời buộc tội từ Giang Hạo Vũ, ta rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu phản vấn:
“Ý của huynh là… vì muốn trèo lên phủ Vương gia, muội không tiếc thân mình, vứt bỏ trong sạch, không màng tính mạng, tự hạ cho mình một liều xuân d.ư.ợ.c cực mạnh sao?”
“Trên đời này thực sự có kẻ vừa tham lam lại vừa ngu muội đến mức ấy sao? Hay là, trong mắt huynh, muội vốn dĩ chỉ là hạng người bẩn thỉu đáng khinh đến vậy?”