Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 7



Giang Hạo Vũ bị ta hỏi đến nỗi cứng họng, nghẹn lời:

“Ngươi—!”

 

Ta lại xoay người nhìn về phía phụ mẫu, giọng run run:

“Còn trong mắt phụ thân, mẫu thân… con thực sự là một kẻ tồi tệ như thế sao?”

 

“Con mới là đứa con gái mang cùng huyết thống, là con gái ruột của hai người kia mà.”

 

“Lúc Giang Cẩm Vinh vu khống con, chẳng phải là đang sỉ nhục cả Giang gia đấy ư?”

 

Vị Thừa tướng học thức uyên bác, một đời thanh danh hiển hách, giờ phút này cũng chỉ biết cúi đầu im lặng trước câu hỏi của ta.

 

Phu nhân sang quý luôn giữ thần thái đoan trang, nay ánh mắt nhìn ta đã phủ đầy vẻ ăn năn và áy náy.

 

Trong phòng, đám người từng lớn tiếng chê bai ta, không ai dám hé răng thêm nửa lời.

 

Không khí trở nên lặng ngắt như tờ, căng như dây đàn.

 

Lúc này, ta chậm rãi bước về phía Cố Cửu Chiêu:

 

“Vương gia, chẳng phải thần nữ từng nói với người rồi sao? Cả thần nữ và người… đều uống chung rượu do Giang Cẩm Vinh đưa.”

 

Sắc mặt Giang Cẩm Vinh bên cạnh đột ngột tái nhợt như tro tàn.

 

12.

 

“Rượu ta kính không hề có vấn đề!”

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Giang Cẩm Vinh cố ép bản thân bình tĩnh, cứng giọng phủ nhận.

 

“Giờ hạ d.ư.ợ.c cũng đâu nhất thiết phải bỏ vào rượu, cũng có thể bôi lên ly, lên vò rượu!”

 

Ta chậm rãi nói với Cố Cửu Chiêu:

“Vương gia, chỉ cần cho người mang ra vò rượu và ly rượu mà nàng ta dùng để kính rượu hôm nay, tra xét một lượt là rõ.”

 

Giang Cẩm Vinh rõ ràng đã hoảng. Nàng ta ngước mắt nhìn Cố Cửu Chiêu đầy trông đợi:

“Vương gia, người nghi thần nữ sao? Chúng ta quen biết bao năm, chẳng lẽ người còn không rõ phẩm hạnh của thần nữ sao?”

 

Cố Cửu Chiêu trầm giọng:

“Phẩm hạnh của nàng… bản vương e là phải xem xét lại.”

 

Sắc mặt Giang Cẩm Vinh cứng đờ, vai khẽ run.

Nếu không nhờ Giang Hạo Vũ nhanh tay đỡ lấy, nàng ta đã ngã quỵ xuống đất.

 

Cho dù tra ra ly rượu có vấn đề, thì trong lễ cập kê hôm nay, người chạm qua bộ ly rượu ấy không chỉ có một mình nàng ta, chưa chắc đã thể truy ra tội danh đích danh nàng ta.

 

Nàng ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng trấn định lại:

“Người trong sạch thì không sợ điều tra. Nếu vương gia muốn, thần nữ xin phối hợp.”

 

Lời vừa dứt, từ trong đám đông bỗng có một giọng nam vang lên:

 

“Ta muốn tố giác! Ta có chuyện muốn tố giác!”

 

Mọi người rẽ lối, chỉ thấy một nam tử ăn mặc đơn sơ xuất hiện, tay nắm chặt cổ tay một kẻ khác trông cũng lam lũ giống mình.

 

Kẻ bị áp giải tay bị trói, mặt sưng đỏ như vừa bị đánh, bị đẩy quỳ rạp giữa đại sảnh, miệng kêu oan:

 

“Oan uổng! Trương Văn Tuyên vu khống ta! Ta vô tội!”

 

Đồng tử ta co lại, kẻ đang quỳ giữa sân kia… chính là Đoạn Nguyên, người mà kiếp trước ta bị ép gả cho.

 

Kiếp trước, hắn ẩn nấp sau hòn giả sơn, thừa lúc ta bị hạ t.h.u.ố.c mà xâm phạm, rồi ngang nhiên đổ vấy rằng ta là người chủ động quyến rũ.

 

Ta bị nhục nhã khắp kinh thành, bị ép rời phủ, gả cho hắn về tận Tùng Dương. Sau khi thành thân, Đoạn Nguyên ăn chơi trác táng, rượu chè, cờ bạc, kỹ nữ, dùng mọi thủ đoạn hút sạch m.á.u thịt và của hồi môn của ta.

 

Hắn dồn ta tới bước đường cùng, ta đập vỡ bình hoa, phang vào đầu hắn đến chết, đưa hắn đi gặp Diêm Vương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng hắn c.h.ế.t rồi, bệnh tật dơ bẩn mà hắn để lại, vẫn đeo bám ta suốt quãng đời còn lại.

 

Dù giờ đây ta đã sống lại, đã đoán được sớm muộn gì hắn cũng sẽ xuất hiện…

 

Nhưng khi thực sự nhìn thấy gương mặt ấy, thân thể ta vẫn run rẩy, đau đớn như sống lại ký ức địa ngục.

 

Cố Cửu Chiêu cảm nhận được hơi thở ta đột nhiên rối loạn, tưởng ta bị hoảng sợ, liền kéo ta vào lòng, che chở như một hành động theo bản năng bảo vệ.

 

“Vương gia! Thừa tướng đại nhân! Ta muốn tố cáo Đoạn Nguyên mưu đồ bất chính!”

 

Người áp giải Đoạn Nguyên là thư sinh Trương Văn Tuyên.

 

Kỳ thi khoa cử sắp tới, phủ Thừa tướng đã mở ngoại viện đón không ít tú tài đến lưu trú học hành.

 

Bọn họ là nhân tài tương lai mà Thừa tướng bồi dưỡng, nếu vài người thi đỗ, sau này đều có thể trở thành cánh tay phải của Giang gia trong triều.

 

Những thư sinh ấy đến từ khắp nơi, nam nữ phải phân minh, đẳng cấp phải rõ ràng. Vì vậy, trong những dịp trọng đại như lễ cập kê, họ không được phép dự tiệc, càng không thể tuỳ tiện xông vào nội viện.

 

Trương Văn Tuyên nhấn mạnh:

 

“Sáng sớm nay, ta thấy Đoạn Nguyên lén lút tiến vào vườn sau trong nội viện!”

 

“Nội viện là nơi ở của các thiên kim tiểu thư và công tử trong phủ, ta sợ hắn làm chuyện thất lễ, liền bám theo quan sát. Quả nhiên thấy hắn trốn sau hòn giả sơn, rình mò không rời mắt!”

 

“Sau đó, Cẩm Hoà tiểu thư loạng choạng đi vào nội viện, Đoạn Nguyên liền từ trong giả sơn chui ra, bắt đầu lượn lờ khắp nơi, đẩy từng cánh cửa phòng, như đang lùng người!”

 

Lưng ta lạnh toát.

 

Nếu hôm nay không có Cố Cửu Chiêu…

 

Nếu ta thực sự trúng thuốc, mà chỉ biết trốn vào gian phòng ấy thì sớm muộn gì cũng bị Đoạn Nguyên mò tới, rồi bị hắn… ăn tươi nuốt sống.

 

13.

 

“Tiền sảnh hôm nay là lễ cập kê của tiểu thư phủ thừa tướng. Thừa tướng từng có ơn tri ngộ với thảo dân, thảo dân quyết không thể để Đoạn Nguyên phá hoại lễ này, cho nên đã ra tay bắt hắn. Hắn chống cự, ta còn lục trên người hắn ra được một chiếc khăn tay đã tẩm dược!”

 

Trương Văn Tuyên nâng chiếc khăn tay dày lên dâng về phía trước. Lý Thái y đón lấy, đặt lên mũi khẽ ngửi rồi lập tức rời ra:

 

“Trong khăn tay này cũng tẩm xuân dược! Tên thư sinh này rõ ràng mưu đồ bất chính với Cẩm Hoà tiểu thư!”

 

Cả sảnh rúng động.

 

Ta làm bộ sợ hãi, rúc vào trong n.g.ự.c Cố Cửu Chiêu.

 

Cố Cửu Chiêu phẫn nộ, vung chân đá Đoạn Nguyên ngã dúi dụi xuống đất:

“Vô lễ! Ai xúi giục ngươi làm trò dơ bẩn này trong phủ thừa tướng!”

 

Đoạn Nguyên thấy thế sự đã bại lộ, lập tức quay mắt nhìn Giang Cẩm Vinh. Giang Cẩm Vinh sắc mặt khẽ biến:

“Ngươi… ngươi nhìn ta làm gì!”

 

Ánh mắt Đoạn Nguyên đảo lia lịa.

 

Kiếp trước ta đã sống cùng hắn ba năm, hiểu hắn quá rõ: vừa ngu vừa ác.

 

Lúc nước đến chân, hắn nhất định sẽ tự cứu lấy mạng mình, không ngần ngại khai ra Giang Cẩm Vinh là kẻ đứng sau.

 

Ta thậm chí không cần ép cung, chỉ việc chờ hắn mở miệng.

 

Quả nhiên, Đoạn Nguyên vẫn chăm chăm nhìn Giang Cẩm Vinh, Giang Cẩm Vinh sắc mặt trắng bệch, điên cuồng trừng mắt đe doạ hắn.

 

Nhưng loại tiểu nhân thế này, một khi đến cửa tử là khó mà khống chế.

 

Hắn quả nhiên bất chấp uy hiếp, chọn tự bảo toàn:

“Người xúi giục ta làm việc này, tất nhiên chỉ có Giang—!”

 

“Hoàng hậu giá lâm!!”

 

Hắn còn chưa nói hết câu, thì tiếng thái giám cao giọng ngoài cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang lời hắn!