Phượng Hoàng Trở Về Tổ

Chương 8



Bàn tay đang siết chặt thành nắm đ.ấ.m của ta chợt buông lỏng vô lực, chỉ còn một chút nữa thôi.

 

Trái tim Giang Cẩm Vinh vừa như treo đến tận cổ họng, lại ầm ầm rơi xuống.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Hoàng hậu trước nay luôn ưu ái Giang Cẩm Vinh.

 

Trước khi chân tướng bị vạch trần, nàng ta chính là quý nữ được phủ thừa tướng chăm chút, huyết thống “trong sạch”.

 

Thần vương cần sự trợ lực của phủ thừa tướng, hoàng hậu từng không ít lần ngầm ám chỉ Giang Cẩm Vinh là Thái tử phi tương lai.

 

Giang Cẩm Vinh khẽ vuốt chiếc vòng ngọc bích quấn tơ trên cổ tay phải, bảo vật hoàng hậu từng ban thưởng cho nàng ta.

 

Giờ đây, tuy thân phận tiểu thư giả đã bị lộ, nhưng Giang Cẩm Hoà lại mang nghi vấn câu dẫn hoàng tử.

 

Hoàng hậu là người từng trải, đã thấy đủ cung đấu hiểm ác, tâm tư đa nghi, lại coi Thần vương như tròng mắt mà bảo vệ, bà ta tuyệt đối sẽ không dung thứ cho kẻ nào tính toán chuyện phòng the với Thần vương.

 

Giang Cẩm Vinh khẽ nhếch môi, lộ vẻ đắc ý như người thoát chết, hoàng hậu nương nương chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta!

 

14.

 

Phượng giá hoàng hậu dừng trước gian phòng, tiếng thái giám kéo dài “Hoàng hậu giá lâm” vừa dứt, toàn bộ mọi người đã phủ phục quỳ xuống hành lễ.

 

Ta khoác ngoại bào của Cố Cửu Chiêu trên người, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, gần như ngay lập tức cảm nhận được ánh nhìn sắc như d.a.o của hoàng hậu rọi thẳng vào mình.

 

Chiếc giường phía sau chưa kịp thu dọn, gối chăn xộc xệch, không khí nóng hổi chưa tan, tất cả đều phơi bày sự hoang đường vừa xảy ra.

 

Sắc mặt hoàng hậu chợt lạnh như băng:

“Ở đây… đã xảy ra chuyện gì?”

 

Cố Cửu Chiêu chưa kịp mở miệng, Giang Cẩm Vinh đã vội vã lên tiếng trước:

“Bẩm nương nương, chính Giang Cẩm Hoà đã dùng thủ đoạn đê tiện học từ thanh lâu, thiết kế bẫy để câu dẫn Thần vương điện hạ!”

 

Trương hoàng hậu cả đời chỉ có một con trai, chính là Cố Cửu Chiêu.

 

Thuở trẻ, bà từng m.a.n.g t.h.a.i một công chúa năm tháng, nhưng bị Lệ tần Lý thị hại đến sảy thai.

 

Lý thị nguyên là thiếp hầu của quan tiền triều, một đêm được Hoàng đế vi phục tư du, say rượu mà hoan lạc với nàng ta trên hoa thuyền.

 

Sau vào cung, được phong Lệ tần, nhờ được sủng ái mà ngạo mạn, nhiều lần x.úc p.hạ.m hoàng hậu, cuối cùng khiến bào thai trong bụng hoàng hậu mất đi.

 

Lệ tần sớm đã c.h.ế.t trong lãnh cung, nhưng thứ mà hoàng hậu ghét cay ghét đắng nhất, chính là hạng nữ nhân xuất thân thấp hèn, dùng thủ đoạn phòng the để trèo cao.

 

Hôm nay là lần đầu tiên bà gặp ta, Giang Cẩm Vinh chỉ một câu đã khiến ta trong mắt bà biến thành một Lệ tần thứ hai, triệt để hủy hoại thiện cảm duy nhất của ta.

 

Quả nhiên, ánh nhìn hoàng hậu hướng về phía ta tràn đầy khó chịu và khinh miệt.

 

Cố Cửu Chiêu còn muốn mở lời thay ta, nhưng hoàng hậu đã mất kiên nhẫn, giọng lạnh lẽo như lưỡi dao:

 

“Không mai mối, không sính lễ, lén lút tư tình, tức là bất trinh.”

 

Ánh mắt bà ta quét qua người ta như phán quyết:

 

“Ban cho ngươi một dải lụa trắng. Tự tuyệt mà chết. Bản cung sẽ thành toàn cho ngươi c.h.ế.t một cách thể diện!”

 

15.

 

Cố Cửu Chiêu kinh hãi:

“Mẫu hậu! Giang Cẩm Hoà cũng là người bị hại!”

 

Hoàng hậu quắc mắt:

“Con dựa vào đâu mà biết nàng ta hoàn toàn vô tội?! Tâm tư nữ nhân con có nhìn thấu không?! Đừng có giống phụ hoàng con, bị người ta lừa còn giúp kẻ ấy đếm bạc!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên mặt ta vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng sau lưng đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, chút thủ đoạn của ta, so với một người dày dạn như hoàng hậu, quả thực chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

 

Hoàng hậu là người có địa vị cao nhất tại đây, không ai dám trái ý bà.

 

Phụ mẫu ta thoáng như muốn mở miệng cầu tình, nhưng cuối cùng vẫn không dám thật sự lên tiếng, y như kiếp trước, họ vì thanh danh mà thẳng tay gả ta đi, không hề do dự.

 

Hai ma ma tiến lên định áp giải ta đi, ta vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Giang Cẩm Vinh.

 

Nàng ta như một con hồ ly đắc ý, ánh mắt láu lỉnh chờ đợi ta đi vào chỗ chết.

 

Hai ma ma ra tay cực mạnh, vừa chạm đã định lột bỏ ngoại bào đang khoác trên người ta.

 

Một khi ngoại bào bị lột xuống, bộ dạng nhếch nhác trên người ta sẽ càng làm hoàng hậu chán ghét hơn.

 

Nhưng ngoại bào vừa bị kéo lệch một góc, đã lập tức bị một bàn tay khác kéo trở lại, ôm chặt ta vào trong.

 

Ta ngẩng đầu, Cố Cửu Chiêu siết chặt ta trong vòng tay, trầm giọng, từng chữ ném xuống như đá:

 

“Nếu nói mất trinh tiết, hôm nay nhi thần cũng đã đ.á.n.h mất sự thanh bạch của quân tử!

 

“Mẫu hậu đã muốn ban cho nàng dải lụa trắng… ”

“Không bằng ban thêm một dải nữa, để nhi thần cùng treo cổ c.h.ế.t luôn cho xong!”

 

16.

 

Hoàng hậu kinh hãi:

“Hoàng nhi, con—!”

 

Khi Cố Cửu Chiêu lên tiếng che chở ta, ta còn nghe thấy tiếng rung vang trong lồng n.g.ự.c chàng.

 

Toàn bộ những người có mặt tại đó đều bị chấn động bởi lời lẽ và hành động của Thần vương.

 

“Không hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành đã vội tuyên án tử, mẫu hậu làm vậy khác gì g.i.ế.c oan người vô tội?!”

 

Cố Cửu Chiêu đảo mắt quét nhìn quanh mọi người:

“Còn các ngươi nữa, hoàng hậu giá lâm vốn là để chủ trì công đạo, sao từng người một đều im lặng như câm hết cả rồi?!”

 

Vừa dứt lời, thị vệ được phái đi điều tra lúc nãy trở lại bẩm báo.

 

Cố Cửu Chiêu mời hoàng hậu an tọa ở vị trí chủ vị:

“Chuyện hôm nay có uẩn khúc, rõ ràng là có người cố tình bày mưu hãm hại. Mẫu hậu đã đến, chi bằng nghe cho rõ sự thật rồi hãy quyết định.”

 

Hoàng hậu đành gác lại cơn giận, miễn cưỡng ngồi xuống.

 

Thị vệ kia cung kính dâng lên bộ đồ uống rượu, bẩm:

 

“Khởi bẩm hoàng hậu, vương gia: Bộ ly rượu mà hôm nay tiểu thư Giang Cẩm Vinh dùng để dâng rượu, quả thật có dấu vết của chất độc.

 

“Theo khám nghiệm của thái y, đây là thứ độc d.ư.ợ.c dân gian gọi là ‘Phối Uyên Ương’, vốn là loại t.h.u.ố.c mạnh thường được dùng để ép gia súc giao phối.

 

“Chính loại t.h.u.ố.c này là nguyên nhân khiến vương gia và Giang tiểu thư mất kiểm soát bản thân.”

 

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Giang Cẩm Vinh.

 

Nàng ta hoảng loạn, vội vã phản bác:

“Nhất định là có kẻ hãm hại thần nữ! Bộ ly rượu này qua tay bao nhiêu người, sao có thể khẳng định là do thần nữ bỏ thuốc?! Vương gia, hoàng hậu nương nương, thần nữ cũng là người bị hại!”

 

Lửa giận vừa rồi của hoàng hậu bị Cố Cửu Chiêu đè ép xuống, nay lý trí đã quay trở lại.

Nghe thêm thái y báo rằng loại dâm độc kia suýt chút nữa đã lấy mạng Cố Cửu Chiêu, bà nghiêm giọng nhìn Giang Cẩm Vinh:

 

“Cẩm Vinh, chẳng lẽ là ngươi giở trò, rồi quay sang hô bắt kẻ trộm?!”