“Cẩu Thái tử kia đúng là thứ chẳng ra gì, thấy không lay chuyển nổi lựa chọn của nữ chính lại quay sang nhắm vào ta.”
“Muốn bôi bẩn thanh danh ta, bắt ta gả cho hắn, rồi thừa thế lôi kéo môn sinh của thừa tướng, ôi tính toán khéo quá đi mất.”
“Lão cha khốn kiếp của ta cũng chẳng phải người tốt. Nếu mưu kế của cẩu Thái tử thành công, hoàng thượng mà ban hôn một cái, e là lão thực sự sẽ gả ta cho Thái tử mất thôi!”
“Không được, tuyệt đối không được để cục phân chó ấy chạm vào ta!”
Thật tốt, ta thích kiểu người trong suốt như lưu ly thế này.
Không cần đoán, chẳng phải nghĩ, mọi đáp án đều bày ra trước mắt.
Ta âm thầm phái người bám sát bảo vệ Mộ Dung Tiên, lại cho người dò xét tung tích gần đây của Thái tử và tam hoàng tử.
Chẳng mấy chốc tin tức đưa về.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, thừa tướng từ lâu luôn giữ lối trung dung, lưỡng lự giữa Thái tử và Tam hoàng tử.
Mộ Dung Tiên là thiên kim chính thất của phủ thừa tướng, Thái tử và Tam hoàng tử muốn củng cố quan hệ với phủ thừa tướng, đương nhiên sẽ nhắm vào nàng.
Có lẽ Mộ Dung Tiên đã biết trước âm mưu của Thái tử từ cuốn sách của nàng.
Nhưng nàng không ngờ rằng trong lúc cùng đường, Tam hoàng tử cũng muốn đánh cược tất cả vào nàng.
Ta sai người gửi đến nàng toàn bộ tin tức điều tra được.
Nàng ngồi không xa ta, khiến ta nghe rõ tiếng lòng nàng.
“A, hai tên khốn kiếp đáng ghê tởm này!”
“Hãy xem ta lấy oán báo oán, mượn gió bẻ măng, khiến các ngươi sống không bằng chết!”
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Mộ Dung Tiên thì thầm gì đó bên tai thị nữ ta phái đến, thấy thị nữ gật đầu rồi rời đi, nàng liền nâng chén rượu trên bàn, nhấp từng ngụm nhỏ.
Chẳng bao lâu, nàng đứng dậy, má hồng phơn phớt, dáng vẻ chao đảo, được thị nữ lặng lẽ dìu khỏi bữa tiệc.
Ta biết nàng định làm gì.
Không nỡ bỏ lỡ vở kịch hay, ta cũng đứng dậy, bước theo nàng.
Vừa qua góc cổng cung, ta đụng phải Hứa Quan Lan đang ngồi trên xe lăn.
Chàng ngoảnh đầu nhìn hướng Mộ Dung Tiên biến mất, rồi đưa mắt nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ do dự, dò xét và bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tướng quân… dường như rất quan tâm đến Mộ Dung cô nương.”
Ta khựng lại.
“Mộ Dung cô nương… hình như cũng rất thích tướng quân.”
Ta lại ngẩn ra.
Bỗng nhớ lại hôm ở Thiêm Vân Lâu, khi Mộ Dung Tiên khoác tay ta, tựa vai ta, Hứa Quan Lan cũng từng nhìn ta bằng ánh mắt này.
“Chẳng lẽ chàng... đang ghen với nàng ấy?”
Nghe vậy, gương mặt thiếu niên trắng nhợt gần như trong suốt thoáng hiện một nét khác lạ.
Ta thầm nghĩ, quả nhiên bị ta đoán trúng.
“Nói ra thì, chúng ta còn phải cảm tạ nàng ấy. Nàng ấy xem như là người mai mối cho chúng ta đấy.” Ta mỉm cười giải thích.
Nếu không nhờ Mộ Dung Tiên luôn lải nhải trong đầu ta về việc tiểu tử què này trung thành ra sao, si tình thế nào, có lẽ ta đã chẳng để ý đến chàng.
Càng không có duyên phận ngày hôm nay.
Thấy Hứa Quan Lan vẫn chưa hiểu ý ta, lại lo chậm trễ sẽ bỏ lỡ kịch hay, ta quyết định dẫn chàng cùng đi xem.
“Đi thôi, ta dẫn chàng xem bà mối của chúng ta lại đang làm mối cho ai.”
Ta đẩy xe lăn của Hứa Quan Lan, men theo ánh đèn cung đình và ánh trăng, vòng qua hành lang uốn lượn, đến một hoa viên kín đáo.
Thị nữ của ta vẫn canh giữ ngoài cửa, từ trong phòng văng vẳng những âm thanh ái muội triền miên.
“Cái này…” Hứa Quan Lan ngơ người ra.
“Suỵt.” Ta đặt ngón tay lên môi chàng, không cho chàng hỏi thêm, “Cứ yên lặng xem kịch là được.”
Chẳng bao lâu sau, Mộ Dung Tiên dẫn theo một đám người xuất hiện.
Nàng đâu còn vẻ say rượu như khi rời tiệc.
“Nghe nói Thái tử điện hạ vì chúc mừng Trung Thu cho Bệ hạ, đã sai người đến săn trường Lan Sơn bắt về mấy con thỏ trắng như tuyết, bảo rằng đó là tiên tử thỏ ngọc từ Quảng Hàn cung giáng trần.”
Mộ Dung Tiên khoa trương, “Đợi đến khi dâng lên Bệ hạ, chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội chiêm ngưỡng. Nhân lúc này, hãy lén đi xem tiên tử thỏ ngọc của Quảng Hàn cung trông thế nào.”
Thị nữ canh cửa hoàn thành nhiệm vụ, lặng lẽ rút lui.