Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 42



Edit: Gấu

Beta: Meo

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Cỗ xe ngựa dừng lại trước biệt thự.

Bạc Lị nhảy xuống, giao dây cương lại cho người đánh xe, chỉnh lại bộ váy cho gọn gàng, rồi bước về phía biệt thự.

Bên trong đại sảnh, ánh đèn lờ mờ, không có dấu hiệu của người từng ở đây.

Bạc Lị cởi giày, nhẹ nhàng đặt lên tấm thảm, rồi đi chân trần hướng về phía cầu thang.

Cầu thang tối om, các dãy hành lang phía trên lại càng giống như bị màn đêm phủ xuống.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cô— như thể có một ánh mắt vô hình đang vây lấy cô.

Erik dường như đang ẩn mình trong bóng tối, có mặt ở khắp nơi, bình tĩnh và lạnh lùng quan sát cô.

Cô không nhìn thấy hình bóng cậu, nhưng cô lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Mùi hương của gỗ bách khô khốc và nguy hiểm, hòa lẫn với một luồng hooc-môn nồng đậm, khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn.

Như thể cậu đang lặng lẽ áp sát cô từ phía sau.

Tim Bạc Lị giật thót một nhịp, cô cố tình đứng yên tại chỗ, chờ đợi cậu tiến đến gần hơn.

Nhưng lạ thay, ngay khi cô dừng lại, cảm giác bị theo dõi ấy cũng biến mất.

Bạc Lị: "..."

Cô chỉ có thể xoay tay nắm cửa và bước vào phòng.

Bên trong phòng ngủ tối om, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc cô rời đi.

Hình như Erik không lục lọi bất kỳ thứ gì của cô.

Bạc Lị bước đến bàn làm việc, định kéo ngăn tủ ra kiểm tra bên trong, thì bỗng dưng cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc đang tiến lại gần.

Cô sững người, quay đầu lại— đụng phải một đôi mắt vàng rực.

Erik đứng ngay sau lưng cô.

Không rõ cậu đang nghĩ gì, ánh mắt như ngọn lửa vàng bùng cháy, khiến cô bất giác run rẩy một cách khó hiểu.

Bạc Lị còn chưa kịp mở miệng, cậu đã bước lên một bước, nắm chặt lấy tay cô.

Tim cô như ngừng đập trong chốc lát.

Cậu cúi đầu, dường như đang ngửi mùi lòng bàn tay cô.

Nhịp tim Bạc Lị càng lúc càng nhanh hơn. Cô vốn định rút tay ra để thử phản ứng của cậu.

Thế nhưng, không biết có phải do dạo gần đây cô đối xử với cậu quá thất thường hay không, nên khi cô định rút tay, cậu đã lập tức lật cổ tay cô lại, thô bạo kéo mạnh về phía trước.

Động tác đột ngột này khiến da đầu cô tê rần.

Giống như lần đầu gặp gỡ, cô hoàn toàn không thể đoán được hành động tiếp theo của cậu sẽ là gì.

Erik tách từng ngón tay cô ra, chậm rãi ngửi thật kĩ từng kẽ tay, từ đầu ngón đến giữa các khớp ngón tay, thậm chí cả cổ tay cũng không bỏ qua.

Trong vài giây ngắn ngủi, Bạc Lị còn nghĩ cậu sẽ cúi xuống hôn cô— không chỉ đơn thuần là một nụ hôn lên tay.

Nhưng vài giây sau, câu đầu tiên cậu nói lại là:

"Tại sao không cử động?"

Bạc Lị chớp mắt:

"...Vì tôi không biết cậu định làm gì."

"Vậy sao?" Cậu nhìn cô, đột nhiên rút dao găm ra, lưỡi dao lạnh lẽo áp lên ngón tay cô. "Tôi tưởng cô biết tôi định làm gì chứ."

Cái lạnh toát ra từ lưỡi dao nhanh chóng khiến cô nổi gai ốc.

Nhưng không phải vì sợ hãi.

Lúc cậu thực sự muốn giết cô, phản ứng của cậu không như thế này, giọng điệu cũng không như vậy.

Giờ đây, dù là ánh mắt hay động tác, cậu đều mang theo một sự dữ dội kỳ quái. Không giống như muốn giết cô, mà giống như đang bị một cơn phẫn nộ kỳ lạ nuốt chửng.

Đây chính là điều cô muốn thấy.

Mấy ngày nay, lúc thì cô phớt lờ cậu, thoải mái trò chuyện với những người khác, lúc lại chỉ để mắt đến cậu, như thể cậu là người duy nhất cô tin tưởng nhất.

Mục đích là để kích thích sự tò mò của cậu.

Buộc cậu phải tiến thêm một bước.

Dù kết quả có hơi bất ngờ— cô không ngờ cậu sẽ đặt lưỡi dao lên tay cô, nhưng nghĩ lại thì, Erik vốn dĩ đâu phải người bình thường.

Cô cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa.

"Vậy cậu định giết tôi sao?" Bạc Lị hỏi.

"Cô nghĩ sao?"

Ánh mắt cậu áp lên người cô, gần như khiến sống lưng cô tê dại.

Một thoáng lơ đễnh, cô đứng không vững, suýt đâm vào con dao trong tay cậu.

Ngay khoảnh khắc đó, Erik đột ngột nâng đầu gối lên, giữ lấy cơ thể đang chực ngã của cô.

"Đứng cho vững." Cậu ra lệnh, giọng lạnh lùng.

Nếu không hiểu rõ tính cách của cậu, Bạc Lị suýt nữa đã tưởng cậu nhìn thấu ham muốn sâu thẳm của cô, dùng cách áp chế này để dụ dỗ cô.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Cô dời ánh mắt đi chỗ khác, cau mày, cố ý tỏ ra thiếu kiên nhẫn. "Tôi về đây là để thay đồ rồi đi dự tiệc ăn mừng. Nếu cậu không muốn giết tôi thì thả tôi ra đi."

Erik nhìn cô, ánh mắt như muốn khóa chặt miệng cô lại, không để cô nói thêm lời nào.

Lại bắt đầu rồi.

Dạo gần đây, cô luôn như vậy, có lúc lại gần bên, có lúc lại xa cách.

Rõ ràng giây trước còn mỉm cười với cậu, đôi mắt nâu nhạt rạng rỡ và trong veo, như thể trên thế gian này chỉ có mỗi cậu.

Nhưng giây sau, vừa nghe thấy giọng của Rivers, cô lập tức gạt cậu sang một bên rồi đi bàn bạc vụ án với hắn.

Điều đó khiến lồng ngực cậu co thắt lại, cảm giác khó chịu lên đến cực điểm.

Mà đây chỉ mới là khởi đầu.

Trước đó, cậu vẫn luôn kiềm chế sự tò mò của mình. Dù Bạc Lị có làm gì, cậu cũng không bao giờ tìm lý do sâu xa làm gì.

Khi Bạc Lị thiết kế ngôi nhà ma, cả hình thức lẫn mô hình kinh doanh đều cực kỳ mới lạ.

Sự hiểu biết về luật pháp của cô cũng vượt xa người bình thường— đa phần mọi người khi gặp cướp hay trộm cắp còn chưa chắc đã báo cảnh sát, vậy mà cô đã biết cách lách luật.

Thậm chí, còn tìm được một luật sư làm việc không công cho mình.

Thực ra, cô chưa bao giờ che giấu tài năng của bản thân.

Clermont là một kẻ nhát gan, thiển cận, ý chí vô cùng yếu ớt.

Nếu không bị vu oan vì ăn trộm đồng hồ vàng, có lẽ Erik còn chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của cô.

Cậu thậm chí còn chẳng cần dùng ám thị tâm lý, chỉ liếc mắt nhìn hai lần, Clermont đã sợ đến tái mét mặt mày, run lẩy bẩy.

Vậy mà chỉ sau một đêm, dường như đã biến thành một con người khác— bình tĩnh, vững vàng, thậm chí còn muốn cứu cậu.

Cậu đã theo dõi cô, dùng lưỡi dao gõ vào răng cô, nhưng cô cũng chỉ đổ một lớp mồ hôi lạnh, không còn hoảng sợ đến hồn bay phách lạc như trước.

Cô thậm chí còn muốn lôi kéo cậu, lập một đoàn xiếc khác.

Không biết vì lý do gì, cậu đã không từ chối.

Trên suốt chặng đường, dù biết rõ cô có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cậu chẳng bao giờ muốn đi sâu tìm hiểu— dù cô đến từ đâu, dù mục đích của cô là gì, cũng chẳng thể đe dọa được cậu.

Sự sống hay cái chết của cô, chỉ là trong suy nghĩ của cậu.

Nếu cô thực sự có ý đồ xấu, cậu có thể giết cô ngay lập tức.

Ai ngờ đến cuối cùng, cậu lại không thể xuống tay được.

Điều càng khiến cậu bất ngờ hơn là, cậu không thể tránh khỏi việc bị cô thu hút— bởi lời nói, hành động, suy nghĩ, thậm chí cả thân phận thật sự của cô.

Cô là một người cực kỳ tùy hứng, nhưng sự tùy hứng đó không phải do hoàn cảnh tạo thành, mà dường như đã ăn sâu vào bản chất.

Nụ cười, ánh mắt, dáng đi, cách nói chuyện, cử chỉ của cô— tất cả đều không giống bất kỳ ai xung quanh.

Như thể một linh hồn lạc lõng với thế giới này đã vô tình bước vào cơ thể cô.

Hệ thống pháp luật ở Mỹ vẫn chưa hoàn thiện, đến tận bây giờ vẫn còn không ít tội phạm ngoài vòng pháp luật, những tên cướp chặn đường ở vùng ngoại ô nhan nhản khắp nơi.

Người dân bình thường nếu bị vu oan cũng chỉ biết cam chịu.

Thế nhưng, trong mắt cô lại ánh lên tia hứng thú, như thể cô từng sống trong một xã hội pháp trị, nơi dùng luật làm kim chỉ nam đã trở thành bản năng.

Nhưng đôi khi, cô lại tỏ ra vô cùng ngây ngô— không biết cách tiếp cận ngựa, không biết sử dụng súng, cũng không biết nhóm lửa.

Kỳ lạ nhất là, cô biết thế nào là máy ảnh, cũng biết thế nào là ảnh chụp.

Nhưng khi đèn flash cháy sáng, phát ra âm thanh xèo xèo dữ dội, cô lại giật mình, trợn to mắt, đồng tử hơi giãn ra, rõ ràng là bị dọa sợ.

Hai giây sau, như chợt nhận ra điều gì đó, cô lập tức trấn tĩnh lại.

Khi ấy, cậu quan sát cô từ trong bóng tối, cảm giác cô giống hệt như—

Một người đến từ thế giới khác.

Ở thế giới đó, có những chiếc máy ảnh không cần dùng đèn flash.

Đó là lý do cô bị âm thanh xèo xèo của đèn flash dọa sợ.

Còn có chuyện hôm đó, khi cậu ở trong phòng cô.

Cô vô tư nghịch một chiếc hộp nhỏ trong tay, lúc thì giơ lên, lúc lại đặt xuống, vô tình ấn phải thứ gì đó, khiến trên bề mặt hộp đột nhiên hiện lên một bức ảnh— sắc màu rực rỡ, sống động như thật.

Đó là một chiếc máy ảnh không cần đèn flash, cũng không cần rửa phim hay phơi ảnh.

Tại sao lại có thứ như vậy?

Trên người cô dường như có rất nhiều thứ kỳ lạ, hơn nữa cô chưa bao giờ cố tình giấu giếm cậu, như thể cô tin chắc rằng dù cậu có cầm trong tay, cũng không thể sử dụng được.

Chỉ mới hôm qua, cậu đã chặn được một bức thư cô gửi đến New York.

Địa chỉ nhận là Công ty Điện khí Westinghouse, người nhận là Nikola Tesla.

Công ty Điện khí Westinghouse rất nổi tiếng, vì nó đang kiện cáo với nhà phát minh lừng danh nhất thế giới— Edison.

Nhưng Nikola Tesla là ai?

Cậu gấp thư lại, gửi trả về địa chỉ ban đầu.

Sau đó, mất không ít công sức mới tra ra được thân phận của Tesla.

Người này không phải người Mỹ, vốn là thành viên của phòng thí nghiệm Edison, sau đó hợp tác với Westinghouse.

Do là người nước ngoài, giọng Serbia của ông ta rất nặng, dù đã thuyết giảng trước hàng trăm kỹ sư điện nhưng vẫn không mấy ai biết đến.

Nhắc đến "máy phát điện", điều đầu tiên người ta nghĩ đến vẫn là Edison.

Vậy tại sao Bạc Lị lại đặt hàng máy phát điện từ Tesla?

Bóng đèn sử dụng dòng điện một chiều, dù cô có điện xoay chiều cũng không thể thắp sáng biệt thự.

Cô cần máy phát điện xoay chiều để làm gì?

Mãi đến lúc này, cậu mới nhận ra rằng việc kìm nén sự tò mò của mình không phải là lựa chọn đúng đắn.

Nếu ngay từ đầu cậu đã cố gắng tìm hiểu từng hành động của cô, thì có lẽ bây giờ sẽ không phải khổ sở vì cảm giác tò mò đến mức phát điên như thế này.

Cô là ai?

Đến từ đâu?

Tại sao lại cứu cậu?

Và tại sao lại muốn thành lập một đoàn xiếc?

Cô dường như rất hiểu cậu.

Dù rất sợ cậu, nhưng lại dùng ánh mắt kỳ lạ để quan sát cậu—như thể cậu không phải một con người sống động, mà chỉ là những con chữ trong sách, một bức tranh treo trên tường.

Ngay từ lần đầu tiên, khi cô hôn lên chiếc mặt nạ của cậu, hành động đó cũng không xuất phát từ lòng trắc ẩn, mà là vì cô biết rõ rằng đó là cách có thể chế ngự cậu.

Erik bình tĩnh suy ngẫm về tất cả mọi thứ liên quan đến Bạc Lị.

Cậu không biết bản thân có thể tìm ra được câu trả lời gì, chỉ biết rằng cậu đang chìm sâu vào vũng lầy không lối thoát.

Sự tò mò không phải là một dấu hiệu tốt.

Cậu tự nhủ.

Dù có tìm ra được câu trả lời, thì sao chứ?

Cô sẽ không thích cậu.

Nhưng cậu vẫn muốn biết tại sao.

Sự tò mò bị đè nén quá lâu đã bắt đầu giống như một vết thương nhiễm trùng, sưng viêm và lở loét.

Cơn ngứa ngáy nhức nhối đó khiến cậu buộc phải tìm ra đáp án.

Cuối cùng, cậu đã tìm thấy câu trả lời trong một cuốn sổ tay.

Cậu thông thạo hơn mười thứ tiếng— trong thời gian ở cung điện Mazandaran, nhờ môi trường địa lý đặc biệt, cậu đã học được tiếng Ba Tư, Thổ Nhĩ Kỳ, Ả Rập, Do Thái, thậm chí còn biết cả tiếng Hy Lạp.

Nhưng ngôn ngữ trong cuốn sổ tay này, cậu chỉ thấy quen mắt, chứ không hiểu được.

—Cậu đã từng thấy thứ chữ này ở đâu đó.

Chợt nhớ ra rồi, ở khu Pháp tại New Orleans, từng có người dán những dòng chữ này lên tường.

Nơi đó có rất nhiều công nhân Hoa kiều di cư từ xa đến.

Bạc Lị quen biết người Hoa sao?

Cậu đến khu Pháp, tìm thấy một tờ thông báo tuyển dụng trên tường, cẩn thận xé xuống để đối chiếu.

Từ nét chữ cho đến cách viết đều cực kỳ giống nhau.

Chứng tỏ đây là cùng một loại ngôn ngữ.

Nhưng khác với những ngôn ngữ khác, loại chữ này có một rào cản rất lớn, không thể tự học dễ dàng.

Cậu chưa từng gặp trường hợp nào mà học hơn mười ngày vẫn chưa nắm được chút cơ bản nào.

Erik đành phải sao chép lại những dòng chữ đó, tìm đến vài người Hoa kiều biết tiếng Anh, nhờ họ giúp cậu dịch.

Không ngờ, những người Hoa đó dường như cũng không nhận ra loại chữ này.

Chỉ có vài thanh niên nói rằng nét chữ trông giống thảo thư, nhưng bút pháp lại có phần tương tự hành khải. Họ có thể thử dịch, nhưng không đảm bảo độ chính xác.

Thế là Erik nhận được một bản dịch nguệch ngoạc.

Dù vậy, cậu vẫn hiểu được đại ý của nội dung.

Đặc biệt là câu này—

"Bất kể hắn trông như thế nào, cũng không được sợ diện mạo của hắn, càng không được lộ ra vẻ kinh ngạc hay ghê tởm, nếu không sẽ xảy ra một chuyện vô cùng khủng khiếp."

Vô cùng khủng khiếp?

Cậu bật cười lạnh lẽo, dứt khoát.

Nếu cô biết cậu đã suy nghĩ những gì trong suốt khoảng thời gian này, e rằng cô đã không viết ra câu đó.

Bởi vì, còn có thứ đáng sợ hơn nhiều đang chờ cô.

Erik nhắm mắt lại, không còn phân biệt được cảm xúc mãnh liệt trong lòng là tức giận, hay là thứ gì khác.

Cậu chỉ biết rằng, nếu không phát tiết nó ra, cậu sẽ phát điên mất.

Đêm biết được sự thật, cậu đã cố gắng giải tỏa.

Suốt cả đêm, cậu ngồi trước cây đàn piano, sáng tác, chơi đàn, rồi lại sáng tác.

Nhưng những ngón tay cậu như có ý chí riêng, mỗi một nốt nhạc, mỗi một đoạn nhạc, mỗi một ô nhịp được viết ra đều kỳ lạ đến cực độ, tràn đầy một thứ khát vọng dữ dội và đáng sợ.

Khi chơi đàn, sự kỳ lạ ấy càng rõ ràng hơn— mỗi lần chạm phím, âm thanh vang lên đều run rẩy và phẫn nộ.

Không giống một bản nhạc, mà giống như một cơn chấn động thần kinh.

Chơi đàn biến thành một cuộc giằng co.

Cậu cố gắng giành lại quyền kiểm soát nhịp điệu— một bản nhạc cần có độ chính xác tuyệt đối, là người biểu diễn, cậu phải kiểm soát được cường độ, tốc độ và cách chạm phím của từng nốt nhạc.

Chỉ cần cách đặt tay khác đi, góc độ tiếp xúc với phím thay đổi, âm thanh tạo ra cũng sẽ khác biệt tinh vi.

Với cậu trước đây, việc kiểm soát âm nhạc dễ dàng như kiểm soát hơi thở.

Nhưng đêm đó, mọi thứ đều mất kiểm soát.

Dù là sáng tác hay chơi đàn, trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ lặp đi lặp lại.

—Bắt cô ấy nhìn khuôn mặt cậu, ra lệnh cho cô ấy hôn lên nó.

Bạc Lị thấy cậu im lặng quá lâu, định thêm dầu vào lửa thì chợt bắt gặp ánh mắt cậu— nguy hiểm, hung tợn hơn bất kỳ khoảnh khắc nào trước đó.

"Tôi đã đọc những thứ cô viết." Cậu đột ngột lên tiếng.

Bạc Lị hoàn toàn quên mất mình đã viết gì, sững sờ: "Cái gì?"

Erik cười nhạt:

"—Nếu hắn muốn giết cô, cách hóa giải nguy cơ tốt nhất là hôn, ôm, hoặc bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào."

Tim Bạc Lị như ngừng một nhịp.

Cô chợt nhớ ra.

Nhưng cô viết bằng chữ giản thể, vậy sao cậu ta lại đọc được?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, cậu bình thản nói: "New Orleans có người Hoa."

Bạc Lị có chút phiền muộn, suýt nữa quên mất rằng lúc này Phong trào Tây tiến vẫn chưa kết thúc, cũng chính là thời kỳ cơn sốt vàng bùng nổ. Không ít người Hoa vượt biển đến Mỹ tìm vàng.

Họ làm nông, khai thác mỏ, xây dựng đường sắt... nhưng chính phủ Mỹ chưa từng công nhận những đóng góp ấy. Phải hơn một trăm năm sau, Nhà Trắng mới chính thức lên án Đạo luật Loại trừ Người Hoa năm đó.

Cô lơ đãng một lúc, nghĩ đến hiện tại. Ngôi nhà ma mới khai trương, nhân lực vô cùng thiếu hụt, có lẽ cô có thể tuyển thêm vài phụ nữ Hoa kiều đến giúp việc.

Thế nhưng Erik lại hiểu lầm sự lơ đãng của cô, giọng lạnh lùng cất lên:

"Cô đang nghĩ gì? Có phải đang nghĩ rằng tôi quá nguy hiểm, cảnh giác quá cao, có thể sẽ làm ra những chuyện cực đoan— và cô nên hôn tôi ở đâu để hóa giải nguy cơ không?"

Bạc Lị: "..."

Cô biết cậu đang rất giận, nhưng câu này nghe sao mà buồn cười quá.

"Đó là chuyện tôi viết từ rất lâu rồi." Cô kiên nhẫn giải thích. "Lúc đó tôi còn chưa hiểu rõ về cậu..."

"Vậy sao?" Cậu hỏi. "Thế câu này giải thích thế nào— 'Cô phải học cách nói bóng gió, phải biết đồng cảm với những người có hoàn cảnh tương tự hắn.'?"

Bạc Lị: "..."

Cô còn chẳng nhớ mình từng viết gì, vậy mà cậu lại nhớ từng câu từng chữ.

Suy nghĩ một giây, cô thản nhiên thừa nhận: "Tôi công nhận, đó là suy nghĩ thật của tôi vào lúc đó. Khi ấy cậu có thể giết tôi bất cứ lúc nào, tôi buộc phải tìm cách để sống sót."

Cậu không lên tiếng, nhưng hơi thở có phần không ổn định.

Bạc Lị nghĩ một chút, rồi tiếp tục:

"Cậu không thể trách một người chỉ muốn sống sót được. Nhưng dù cậu có tin hay không... kể từ khi cậu không còn muốn giết tôi nữa, mỗi lần tôi hôn cậu, đều là thật lòng. Cậu đã cho tôi những trải nghiệm vô cùng đặc biệt, những thứ tôi khao khát từ lâu, nhưng ngoài cậu ra, không ai có thể cho tôi được."

Cô nghĩ rằng, mình nói đến mức này rồi, chắc cậu phải hiểu chứ.

Vài giây sau, Erik từ từ thả lỏng tay cô.

Bạc Lị tưởng rằng cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện tử tế với cô.

Thế nhưng, giọng cậu vẫn lạnh lùng như cũ: "Thật lòng chứ?"

Bạc Lị gật đầu: "Thật lòng."

"Dù tôi vô cùng nguy hiểm sao?"

Bạc Lị cảm thấy giọng điệu của mình chân thành đến cực độ: "Chính vì cậu rất nguy hiểm, tôi mới muốn đến gần cậu."

Cô không biết Erik sẽ hiểu câu này như thế nào.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay cậu luồn vào mái tóc cô, siết lấy gáy cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Động tác này giống như nắm tóc.

Nhưng mềm mại hơn, cũng triền miên hơn.

Không biết có phải vì tâm trạng cậu lúc này quá mức mãnh liệt hay không, mà hơi thở trên người cậu càng thêm đậm đặc, hòa lẫn với hương gỗ bách nồng nàn, không chút thương tiếc xâm chiếm lấy cô.

Bạc Lị cảm thấy đầu óc mình bỗng choáng váng, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của tim mình vọng lên cổ họng.

Sự lạnh lùng, thô bạo, nguy hiểm của cậu— tất cả đều đánh trúng vào sở thích của cô.

Ngay cả khi cậu rút dao găm ra, đặt lưỡi dao lạnh lẽo lên ngón tay cô, cô cũng chỉ cảm thấy phấn khích tột độ.

Bây giờ, cậu bị những dòng chữ cô vô tình viết ra chọc giận, càng khiến cô cảm thấy một sự kích thích khó mà diễn tả thành lời.

Điều này không bình thường chút nào.

Nhưng cô không kiểm soát được.

Bóng của Erik phủ xuống đỉnh đầu cô.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, trong khoảnh khắc ánh nhìn quấn lấy nhau, đôi mắt cậu lạnh lẽo và sắc bén, như thể có thể cắn vào cổ cô bất cứ lúc nào.

Cô có sợ không?

Tất nhiên là sợ.

Nhưng nỗi sợ ấy lại giống như một mũi tiêm kích thích, khiến adrenaline bùng nổ, mang đến một cơn phấn khích cực độ.

Bạc Lị bất giác nín thở.

Cậu nhìn chằm chằm vào cô, khẽ cúi người xuống, rồi tháo chiếc mặt nạ trắng trên mặt.

Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp cậu tháo mặt nạ xuống, nhưng không một tình huống nào là cậu chủ động làm vậy.

Khoảnh khắc đó, sự kích thích dữ dội đánh thẳng lên đỉnh đầu cô, gần như khiến da đầu cô căng chặt, hơi thở đình trệ.

Sau vài giây im lặng, cậu đột ngột siết chặt tay hơn, như muốn nhắc nhở cô hãy nhìn thẳng vào cậu: l

"Còn nhớ những gì cô đã viết không?"

"...Nhớ chứ."

Cậu dừng lại một chút, giọng điệu mang theo sự áp đặt không thể từ chối:

"Vậy thì, hôn đi."