Edit: XiaoZhu.
Beta: Khánh Vân.
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Đầu Bạc Lị rỗng tuếch.
Cô không ngờ Erik lại có vẻ ngoài hợp gu mình thế.
Cô luôn biết mình có sở thích khác người, người ta thì xem phim bình thường, còn cô lại thích phim kinh dị. Nếu nhân vật chính không phải con người mà là quái vật siêu nhiên thì cô càng thích.
Cô còn nhớ lần đầu xem phim kinh dị, lúc nam chính vừa xuất hiện, tướng mạo và cơ thể đều mười phân vẹn mười. Các bạn cô đều thấy nam chính rất đẹp trai nhưng Bạc Lị lại chẳng mấy hứng thú, chỉ liếc qua một cái rồi lại cúi xuống ăn.
Ai ngờ phim mới chiếu được một nửa, nam chính bỗng bị nguyền rủa, da dẻ tróc hết ra chỉ còn lại khung xương nhớp nháp kinh khủng vô cùng. Nam chính chìa tay về phía nữ chính, ra hiệu cho cô ấy hôn lên.
Đây lẽ ra là một hình ảnh cực kỳ kinh dị, cô lại thấy máu vọt thẳng lên não, hai tai nóng bừng, hưng phấn không kiềm chế được.
Từ đó trở đi, cô có thói quen xem phim kinh dị lúc ăn cơm.
Cô cũng không phải người không phân biệt được thực với ảo, đương nhiên không áp đam mê đó vào cuộc sống.
Bạn trai cô từng quen cũng chỉ là sinh viên đại học bình thường. Cô chưa bao giờ nghĩ những sở thích kỳ lạ của mình có ngày được thỏa mãn.
Trong phòng ngủ, gương mặt của Erik chỉ lộ ra một nửa dưới ánh sáng yếu ớt, nửa còn lại chìm trong bóng tối.
Gương mặt của cậu có một nửa là hoàn chỉnh, đường nét rõ ràng, mặt mày lạnh lùng thanh tú. Nửa còn lại thì viền mắt lõm vào, trống rỗng như đầu lâu không có mắt, làm người ta sởn cả tóc gáy. Da dẻ cũng sần sùi xấu xí vô cùng, như bị kéo căng mà mắc dưới cằm.
Đây chắc chắn không phải gương mặt đẹp theo đúng tiêu chuẩn.
Ai nhìn thấy vẻ ngoài quái dị này đều sẽ bị tướng mạo trông như xương khô kia dọa chết khiếp.
Không ai sẽ nghĩ đây là một gương mặt thu hút, thậm chí vì nó mà rung động, nhưng ai bảo cô lại có sở thích lạ như thế chứ?
Bạc Lị nhìn cậu, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Erik.
Cô chưa từng biết ơn vì mình được xuyên không.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa quen với thế kỷ 19, không thích ra ngoài phải dẫm qua vũng nước bùn bẩn, cũng không thích chỉ hơi nhấc váy lên đã bị người qua đường chỉ chỏ.
Cô cũng không thích ngày sương mù, hai mắt sẽ vừa khô rát đau nhói, hắt xì liên tục. Xung quanh có quá nhiều nhà xưởng, sương mù đậm đặc, không khí đặc quánh những xỉ than và bụi bẩn.
Nhưng nếu không xuyên không, có lẽ cả đời cô cũng không gặp được một người hợp gu đến thế. Cậu không chỉ có sự đáng sợ mà cô yêu thích, còn có cả bề ngoài khiến cô si mê.
Bạc Lị nhìn cậu không chớp mắt, vươn tay xoa lên nửa bên mặt xấu xí của cậu.
Mặt Erik không đổi sắc.
Nhưng cô cảm thấy gương mặt cậu khẽ run, hầu kết lên xuống liên tục, từ tai xuống cổ đều nổi da gà.
Hơi thở của cậu cũng trở nên dồn dập, phả vào tay cô như để lại những dấu ấn đậm sâu.
Bỏng đến đáng sợ.
Bạc Lị nhìn một tai đã đỏ ửng của cậu, dưới cổ cũng phủ một màu hồng nhạt. Cậu có lẽ cũng chẳng bình tĩnh như cô nghĩ, thậm chí còn rất nhạy cảm.
Nhưng vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, con ngươi màu vàng óng trong viền mắt kia vẫn nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.
Lực ấn sau gáy cô của cậu ngày một nặng: "Cô còn chờ gì nữa?"
Bạc Lị phát hiện đường gân xanh xuất hiện trên cổ Erik cũng bị nhuộm hồng, có vẻ rất gợi tình. Cậu như đang trong trạng thái vừa giận lại vừa thẹn.
Cô... cực kỳ thích.
Bạc Lị phải hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng dùng được giọng bình thường để hỏi: "Cậu muốn... tôi hôn chỗ nào?"
"Chữ là cô viết mà," Cậu lạnh lùng hỏi ngược lại, "Cô nghĩ thế nào?"
Mấy chục giây trôi qua, Bạc Lị vẫn không nói gì.
Erik đoán Bạc Lị không muốn hôn cậu nên đang tìm lý do thoái thác, đây lẽ ra là kết cục cậu đã đoán trước.
Tuy cô không giống mẹ cậu, bị dọa đến thét lên, gần như phát điên, run rẩy đưa mặt nạ cho cậu, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên tất cả rồi.
Chẳng ai muốn hôn một quái vật cả.
Lời nguyền này đã đi theo cậu từ lúc sinh ra. Những lời trong sổ đã viết rất rõ ràng, Bạc Lị tiếp cận cậu, ôm cậu, hôn môi cậu, chỉ để sống sót dưới tay cậu thôi.
Nhưng tại sao khi biết được sự thật, ngực cậu vẫn cứ nhói đau nhỉ?
Trong sổ còn vài có vài câu nữa, nhưng những câu tiếng Hoa đó cậu chưa từng nghe qua, sợ dịch sẽ sai nghĩa nên không dịch.
Cậu cũng không cố nữa.
Hiện tại, cậu đang nhìn vào mắt cô, nghĩ thầm những đoạn chưa thể phiên dịch kia là cách đối phó cậu của cô sao.
Cô định làm gì cậu nữa?
Dùng lời nói sỉ nhục cậu? Hay dùng vũ khí làm cậu bị thương?
Erik từ từ buông gáy của Bạc Lị ra.
Ngay khi cậu sắp buông hẳn ra, Bạc Lị bỗng vươn tay kéo cổ áo cậu lại.
Sức lực giữa hai người đương nhiên có chênh lệch, cô không thể kéo được cậu. Nhưng dưới tác động của Bạc Lị, Erik vẫn tự giác cúi đầu, bờ môi truyền đến cảm giác mềm ẩm.
Đầu cậu nổ cái đoàng.
Mấy chục giây trôi qua, cậu mới nhận ra đây là một nụ hôn.
Cô? Hôn cậu?
Bạc Lị chỉ định lướt qua rồi thôi, nhẹ nhàng thơm lên môi cậu rồi dừng.
Cô nghĩ không sai, quả nhiên chỉ khi cô lùi về sau, cậu mới áp sát, quyển sổ kia là bằng chứng tốt nhất. Cô đã khiến cậu thấy hiếu kỳ, khiến cậu chịu mở miệng nói chuyện, khiến cậu phải đứng trước cô.
Nhưng còn chưa đủ.
Bây giờ cậu mới chỉ cắn câu thôi.
Làm cậu chủ động nói thích, nói điều mà bản thân cậu muốn, đó mới là mục đích của cô.
Bạc Lị không định cho cậu quá nhiều ngon ngọt vào lúc này.
Cô toan lùi về sau, Erik như bị nụ hôn này chọc tức, lại ấn chặt lấy gáy cô, nặng nề chặn lại môi cô.
Sức của cậu quá lớn làm cô kêu khẽ vì đau. Nhưng cậu lại như bị chọc tức, mặt lạnh toát, bờ môi chỉ ấn hờ trở nên nặng nề, gần như gắn chặt lên môi cô.
Cậu vốn chẳng biết hôn là gì, chỉ biết đè lên môi cô, dùng sức nghiền ép, nhả ra lại nuốt lấy hơi thở của cô.
Bạc Lị thấy hơi ngạt thở.
Vì không để mình chết ngạt trong nụ hôn này, cô duỗi đầu lưỡi miết nhẹ môi răng cậu, giống như một tàn lửa rơi vào rừng cây nắng hạn.
Erik nhìn cô chằm chằm, lần đầu đôi mắt của cậu khiến cô thấy sợ hãi.
Cậu bóp chặt hàm dưới của cô, giống như con thú hoang bắt lấy đầu lưỡi, ngang ngược xâm chiếm, đến bây giờ, Bạc Lị mới cảm nhận được thật ra cậu vẫn còn vụng dại, không biết cách làm, cũng không biết thỏa mãn.
Có một khắc, cô còn cảm thấy cậu sẽ cắn đứt lưỡi cô mất, đến cô cũng bắt đầu hoảng sợ đẩy vai cậu.
Erik không phản ứng chút nào, chỉ ấn chặt lên môi cô, tham lam nuốt lấy nước bọt của cô.
Mãi đến lúc mắt Bạc Lị rơm rớm nước mắt, cậu mới dừng lại, nhưng môi vẫn dán sát lên cô như thể bị keo dán vào nhau.
Bạc Lị chớp thời cơ lùi hẳn về sau.
Cậu đã chìm đắm hoàn toàn trong nụ hôn kia, thấy cô lùi lại thì lập tức túm lấy kéo cô về, đặt lại môi lên môi cô.
Bạc Lị vô cùng hoang mang.
Hôn môi cậu quả thật rất kích thích, là một trải nghiệm khác hẳn những gì cô từng trải qua trước đây.
Nhưng lúc cậu hôn cô lại cuồng nhiệt đến hơi đáng sợ. Bạc Lị chắc chắn nếu cứ để cậu hôn như thế, hoặc môi sẽ bị sưng vù, hoặc bị cậu cắn mất đầu lưỡi.
Thật đáng sợ.
Chưa thấy ai hôn môi như vậy cả.
Như cảm nhận được cô muốn lùi lại, cậu vô thức tiến thêm một bước, đầu gối chen vào giữa hai gối của cô. Bạc Lị càng lúc càng thấy ngạt thở, hai tai nóng bừng.
Một bên là cảm giác kích thích chưa từng có, một bên là sự an toàn của môi lưỡi.
Khó chọn quá!
Cuối cùng cô chợt nghĩ ngày mai Thiên quỷ ốc còn phải mở cửa, mới miễn cưỡng vực được lý trí khỏi vũng bùn.
Cô nhìn Erik.
Cậu cũng đang nhìn cô không chớp mắt, có vẻ vừa kích động vừa hưng phấn, con ngươi co hẹp lại, đôi mắt chỉ còn lại mảnh vàng sáng chói, trông không khác gì dã thú.
Nếu là người khác hẳn sẽ thấy sợ sệt, nhưng cô thì lại rất thích. Từ đầu đến chân Erik, dù là vẻ ngoài hay tính cách, cô đều cực kỳ thích.
Bạc Lị nhắm mắt lại, quyết định để bản thân hưởng thụ thêm mấy giây rồi sẽ thẳng tay tát cho cậu một cái, ép cậu buông cô ra.
Erik đột nhiên buông ra.
Hình như cậu đã bình tĩnh lại, bắp thịt trên mặt vẫn giật nhẹ, đôi mắt vẫn phản chiếu cảm xúc dao động đáng sợ.
Ánh mắt của Erik vẫn không rời khỏi cô, lồng ngực lên xuống dữ dội, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Bạc Lị thấy trên môi cậu còn phủ một lớp nước mỏng, vô thức nuốt một ngụm nước miếng. Erik như nhận được một tín hiệu nào đó, cũng làm động tác nuốt xuống, tiến lên muốn hôn cô như phản xạ có điều kiện.
Nhưng cậu nhanh chóng dừng lại.
Bạc Lị chờ mãi cũng không thấy cậu mở miệng nói chuyện, chỉ đành tự chủ động hỏi: "Sao vậy? Tôi làm gì sai à?"
Bởi vì cậu nói gì cô cũng nghe theo, cậu mới không thể hiểu nổi tại sao cô lại làm thế, đây chỉ là kế tạm thời, hay là...
Erik cực kỳ tỉnh táo hỏi: "Cô không thấy tởm à?"
"Không," Bạc Lị đáp, "Tôi thích nó, cậu không thích à?
Erik hoàn toàn không phân biệt được cô đang nói thật hay nói dối. Cảm giác xấu hổ cực đoan khiến cơ thể cậu vừa tê vừa nhói như bị kim chích. Đáng sợ là cảm giác như đang tức giận kia lại xuất hiện ngay lúc này.
Mặt Erik cứng lại, đột nhiên lùi lại một bước.
Đúng lúc đó, Bạc Lị tiếp tục nói: "Tôi không chỉ thích nụ hôn này, còn thích cả ngoại hình của cậu."
"...Ngoại hình của tôi?"
Bạc Lị gật đầu, hoàn toàn không biết lời nói dối này hoang đường cỡ nào: "Vẻ ngoài của cậu rất hoàn mỹ, phù hợp tiêu chuẩn bạn đời của tôi."
Cậu chưa từng nghe lời nói dối nào hoang đường đến thế. Mỗi từ ngữ đều vô cùng giả tạo, khiến cậu khó chịu vô cùng. Nhưng cái cảm giác kích động như đang muốn nổi giận kia lại tin.
Máu cuồn cuộn dồn xuống, như đang bức thiết tìm cách mở lời.
Cậu cố bình ổn lại nhịp tim đang xao động, cảm giác kỳ lạ kia lại nổi lên, nhưng giọng nói thì vẫn bình tĩnh: "Cô lại đang giở trò gì vậy?"
Bạc Lị cảm thấy nói chuyện với cậu khó quá, lại nắm lấy cổ áo cậu, hôn lên mặt một cái. Hôn vào bên mặt khiếm khuyết kia.
Hôn xong, Erik lại chẳng cảm thấy vui.
Chuyện trước mắt quá sức kỳ lạ, ngược lại khiến máu nóng trong người cậu cũng nguội lạnh. Cậu không biết Bạc Lị đang nghĩ gì, không biết cô nói thật hay đùa, tại sao cô lại muốn hôn cậu.
Thậm chí cậu còn không biết lai lịch của cô.
Trước đó cậu chưa từng để ý những chuyện này. Nhưng giờ đây, cậu ngờ ngợ nhận ra một cảm giác khó nói thành lời - sợ hãi.