Edit: Gấu
Beta: Khánh Vân
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Bạc Lị cảm nhận được ánh nhìn của Erik.
Cậu đang chăm chú quan sát cổ cô, có vẻ rất để ý đến dải lụa đen vắt trên đó.
Cô cố tình thắt dải lụa này quanh cổ.
Rõ ràng cậu có khát vọng kiểm soát mãnh liệt, muốn chi phối toàn bộ cách ăn mặc của cô – từ mũ, áo choàng, găng tay, áo nịt ngực, váy lót cho đến tất, giày.
Kiểm soát cũng là một dạng chiếm hữu.
Giờ đây, cô lại buộc lên cổ một dải lụa không thuộc về cậu.
Việc cậu cảm thấy bứt rứt khó chịu là hoàn toàn bình thường.
Bạc Lị giả ngơ làm như không thấy, tiếp tục thưởng thức buổi hòa nhạc.
Nói đến mới nhớ, cô vẫn chưa từng thấy Erik chơi nhạc.
Cô đã tận mắt chứng kiến tài năng kiến trúc siêu phàm của cậu, cũng đã lĩnh hội được năng lực đáng sợ về thôi miên và ảo thuật của cậu, nhưng lại chưa từng thấy được thứ mà cậu am hiểu nhất - âm nhạc.
Những nhạc sĩ đều có đôi tay rất đẹp.
Ý nghĩ của Bạc Lị phiêu bạt nơi xa.
Erik lúc nào cũng đeo găng tay đen, rất hiếm khi tháo xuống.
Trong ký ức của cô, cô mới chỉ nắm bàn tay trần của cậu đúng một lần.
Rõ ràng đã từng hôn nhau, vậy mà đến một cái nắm tay đàng hoàng cũng chưa có.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy như có sợi lông hồng khẽ cọ qua trái tim.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Bạc Lị vừa đứng dậy định rời đi, thì một giọng nói lắp bắp vang lên phía sau: "Cô... cô có phải là tiểu thư Clermont không?"
Bạc Lị quay đầu lại, phát hiện đó là nhạc trưởng của buổi hòa nhạc.
Cô lại nhìn về phía chỗ ngồi của Erik, nhưng không biết cậu đã rời đi từ lúc nào.
Không còn cách nào khác, cô đành gật đầu với nhạc trưởng: "Anh là?"
Nhạc trưởng vọt tiến đến trước mặt cô, phấn khích: "Tôi từng vinh hạnh được xem buổi biểu diễn của đoàn xiếc của cô, thật sự vô cùng xuất sắc!"
Anh ta ngượng ngùng cười: "Chỉ tiếc là tôi nhát gan quá, cứ vừa bước vào là đã sợ đến mức bỏ chạy ngay... Nhưng dù chỉ xem được ba, bốn phút, với tôi cũng đã là một trải nghiệm tuyệt vời rồi!"
Bạc Lị không ngờ đoàn xiếc của mình lại có một fan cuồng nhiệt như vậy, chớp mắt vài cái, rồi đáp lại: "Cảm ơn anh."
Nhạc trưởng tiếp tục: "Tôi có đọc tin tức trên báo về chuyện giữa cô và Graves rồi. Những người xung quanh tôi đều ủng hộ Graves, cho rằng một người phụ nữ như cô không thể nào nghĩ ra một ý tưởng xuất sắc đến thế. Nhưng tôi cũng biết Graves. Hắn đã làm việc ở Broadway nhiều năm, nếu thật sự có ý tưởng mới lạ đến vậy, tại sao không đem ra ở Broadway, mà phải đợi đến khi cô thành công ở New Orleans rồi mới tuyên bố đó là ý tưởng của hắn chứ?"
Nhạc trưởng thấy Bạc Lị im lặng, có chút ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên: "Xin lỗi, tôi hơi kích động quá. Không ngờ lại có thể gặp được cô ở buổi biểu diễn của tôi. Lỡ nói hơi nhiều lời không đúng mực... bình thường tôi không như vậy đâu."
Bạc Lị mỉm cười: "Không sao, tôi rất biết ơn vì anh đã lên tiếng giúp tôi."
Khuôn mặt nhạc trưởng lại càng đỏ hơn, vành tai cũng nhuốm một tầng ửng hồng.
Anh ta tên là Charles Beaufort, một chàng trai ngoài hai mươi tuổi, ngoại hình đoan chính, gia cảnh giàu có, nhưng lại có tính cách hướng nội và hay ngại ngùng.
Gia đình anh ta vì muốn rèn giũa khí khái nam nhi, đã cho đi du học châu Âu, rồi lại đẩy lên sân khấu biểu diễn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn là một người nhút nhát, không dám theo đuổi phụ nữ.
Sau cùng, gia đình cũng hết cách, chỉ mong anh ta có thể cưới được một người phụ nữ mạnh mẽ, bằng không, chỉ dựa vào mình anh ta thì tuyệt đối không thể quản lý nổi khối tài sản khổng lồ của gia tộc.
Và người đầu tiên mà Charles Beaufort nghĩ đến chính là Bạc Lị – người phụ nữ mạnh mẽ và có đầu óc kinh doanh nhất mà anh ta từng gặp.
Nhưng anh ta lại không đủ can đảm để chủ động bắt chuyện với cô.
Ai mà ngờ được, hôm nay anh ta lại có thể trông thấy cô trong khán phòng của chính mình, chẳng khác nào đang mơ vậy.
...Điều này có phải có nghĩa là, anh ta có cơ hội kết hôn với cô không?
"Quên mất chưa giới thiệu bản thân, tôi tên là Charles Beaufort, cô có thể gọi tôi là Charlie."
Charles lấy hết dũng khí, lắp bắp nói: "Tiểu thư Clermont, không... không biết sau này, tôi... tôi có thể mời cô đi ăn tối hoặc xem kịch không?"
Bạc Lị chớp mắt: "Đương nhiên rồi, Charlie."
Lông mi cô dài và dày như hai chiếc quạt nhỏ, khiến tim Charles đập liên hồi, mặt đỏ bừng.
Anh ta còn muốn nói gì đó với Bạc Lị, nhưng lúc này, có người trong hậu trường gọi tên anh ta, đành tiếc nuối nói lời tạm biệt: "Xin lỗi, tiểu thư Clermont, tôi phải đi rồi. Đợi khi đoàn xiếc của cô mở lại, tôi nhất định sẽ đến ủng hộ!"
Bạc Lị nhìn theo bóng lưng rời đi của Charles, trong lòng âm thầm tính toán xem "miếng mồi" này có giá trị bao nhiêu.
Trong quan hệ nam nữ, bỏ qua tên họ mà gọi thẳng biệt danh là một hành động rất thân mật.
Erik chắc chắn không thể thờ ơ được, đúng không?
Cô xoay người, đi về phía cổng.
Từ khán phòng ra đến cổng, phải băng qua một hành lang dài.
Khán giả đã về hết, đèn hai bên hành lang cũng tắt đi một nửa, khiến không gian trở nên âm u.
Đúng lúc này, một bàn tay đeo găng đen bất ngờ vươn ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô vào một góc khuất.
Họ đứng giữa những bức tượng, bị bóng tối bao trùm.
Không khí trong nhà hát ngột ngạt và oi bức, lúc này đứng gần cậu, Bạc Lị mới ngửi thấy mùi hương trên người cậu.
Hương thơm thanh đạm, nhưng không chỉ có thế.
Mà còn có một thứ mạnh mẽ hơn, nóng bỏng hơn – hóc-môn tràn ngập.
Khiến người ta có cảm giác rằng, có lẽ cậu đang khó lòng kìm nén.
Tim Bạc Lị đập mạnh một nhịp, không ngờ cậu lại dễ dàng mắc câu đến vậy.
Một tay cậu siết lấy cổ tay cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, quan sát cô hồi lâu, sau đó vươn tay giật mạnh dải lụa đen trên cổ cô xuống.
Cảm giác lụa bị kéo đi khiến làn da cô nhột nhạt.
Cô vô thức cử động cổ.
Cậu lập tức bóp lấy cằm cô.
Một tuần hơn bị cô lạnh nhạt, dường như đã khiến cảm xúc của cậu trở nên cực kỳ bất ổn.
Chỉ một động tác vô ý của cô cũng đủ để kích thích ham muốn kiểm soát của cậu.
Bạc Lị nhíu mày: "...Cậu muốn làm gì?"
Trước đây, cô chưa từng tỏ ra khó chịu với cậu như vậy, cũng chưa từng phản kháng trước sự động chạm của cậu.
Dù cậu từng dùng dao găm uy hiếp cô, cô vẫn ngoan ngoãn chiều theo ý cậu.
Chính lúc này, cậu đã hiểu được gốc rễ cảm giác như gần như xa dạo gần đây, đó là vì cô hối hận.
Hối hận vì đã hôn cậu.
Cuối cùng cô cũng nhận ra, khuôn mặt cậu xấu xí và đáng ghét đến nhường nào.
Không lạ gì khi những ngày gần đây, hễ chạm phải ánh mắt cậu, cô đều tránh đi.
Mỗi biểu cảm khước từ, mỗi cử động nhỏ bé của cô, dường như đều đang nói: Tôi hối hận rồi, lúc đó tôi vốn chẳng định hôn cậu, tất cả chỉ là tại cậu ép tôi.
Nhận thức điều này khiến cơn giận trong lòng cậu lồng lột dâng lên, không thể kiểm soát.
Bạc Lị thấy cậu đứng yên mãi không động đậy, đang định đẩy mạnh thêm một bước, thì ngay giây tiếp theo, cậu bỗng nhiên giật mặt nạ xuống, cúi đầu, mạnh mẽ áp môi lên cô.
Bạc Lị mở to mắt.
Đây quả thật là một bất ngờ đầy thú vị.
Có vẻ như cậu đã quên mất cách hôn, chỉ biết áp chặt môi mình lên môi, vờn nhau với đầu lưỡi, thậm chí còn tham lam mút lấy từng giọt nước bọt nơi cô.
Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, hơi thở trở nên khó khăn, Bạc Lị không nhịn được đưa tay đẩy vào vai cậu.
Cậu giữ lấy sau gáy cô, tách ra một chút, chậm rãi nói: "Nếu không muốn hôn tôi, lẽ ra hôm đó cô nên nói thẳng."
Thái độ của Bạc Lị bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng: "...Tôi không phải là không muốn hôn cậu, những lời hôm đó tôi nói đều là thật."
Cậu hơi dừng lại: "Nhìn tôi."
Bạc Lị ngoan ngoãn nhìn thẳng vào mắt cậu.
Dưới ánh sáng mờ tối, sắc mặt cậu bình tĩnh đến mức lạ lùng, như thể đang đè nén một cơn sóng dữ không cách nào trút ra.
Còn về khuôn mặt... không biết có phải do bộ lọc tâm lý quá dày hay không, nhưng Bạc Lị lại cảm thấy trông cậu cũng không tệ — sống mày cao, hốc mắt sâu, từng đường nét trên khuôn mặt đều sắc sảo.
Chỉ là những đặc điểm này, một khi xuất hiện trên nửa khuôn mặt bị dị dạng kia, lại trở nên méo mó, dữ tợn như một bộ xương khô.
Đặc biệt là khi cậu ghen, nửa khuôn mặt đó lại càng vặn vẹo hơn.
Nhưng trong mắt Bạc Lị, điều đó lại có chút... đáng yêu.
Có lẽ vì tức giận, vành tai cậu lần này còn đỏ hơn cả lần trước, đến mức có thể nhìn thấy rõ những mạch máu li ti.
Bạc Lị còn chưa nhìn xong, cậu đã không chịu nổi nữa, đưa tay che mắt cô lại.
Trái tim cô khẽ động, nắm lấy bàn tay cậu.
Cậu không lập tức siết lại, dường như đang chờ xem cô định làm gì.
Bạc Lị kéo găng tay đen của cậu xuống.
Ánh sáng quá tối, cô không thể nhìn rõ từng chi tiết trên bàn tay cậu.
Nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng bứt rứt, như thể ánh mắt cô đang lướt qua từng đường vân tay, từng sợi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay cậu—
Đúng lúc này, cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cậu.
Khoảnh khắc đó, một dòng điện vô hình chảy khắp cơ thể cậu.
Cậu chưa từng nghĩ rằng, cô lại có thể hôn lên tay cậu.
Đây không phải một đôi tay sống trong nhung lụa.
Cậu đã từng giết người, và đôi tay này đã bị vấy máu, đã kéo lê xác chết, lòng bàn tay sần sùi.
Bất ngờ, cô nghiêng đầu ngước nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng khẽ cắn ngón tay ấy.
Erik lập tức rụt tay lại, tim đập dữ dội đến mức gần như hoảng loạn, cả nửa người đều cứng đờ.
Vậy mà cô lại chẳng có chút ý tứ trêu chọc nào, đôi mắt ngây thơ vô tội.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó kiễng chân, hôn lên yết hầu cậu.
Cả người cậu như hóa đá, nhưng trong đầu lại bất chợt nảy ra một suy nghĩ.
Cô sau này sẽ hôn Charles Beaufort như vậy à?
Beaufort rõ ràng có ý với cô, không những buông những lời khen sáo rỗng, còn muốn cô gọi hắn bằng biệt danh, vậy mà cô không hề từ chối.
Thậm chí, cô còn đồng ý cùng hắn ăn tối.
Nếu họ ở bên cạnh nhau, liệu cô có hôn Charles Beaufort giống vậy không?
Có hôn lên ngón tay hắn, thậm chí là yết hầu của hắn?
Erik bị chính trí tưởng tượng của mình kích thích đến mức tức ngực, sát ý bùng lên dữ dội.
Cô dường như đến từ một nơi rất phóng khoáng, không hề cảm thấy xấu hổ khi hôn môi, cũng chẳng ngại những tiếp xúc thân mật.
Bất cứ ai theo đuổi cô, cô cũng không lập tức từ chối.
Nếu vậy, tại sao cậu không thể theo đuổi cô?
Erik cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dần nhuốm một tầng cảm xúc đen tối.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ, chỉ cần cậu theo đuổi cô, cô sẽ lập tức đồng ý.
Bởi vì cô sợ chết trong tay cậu.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Erik có cảm giác như vậy – rõ ràng Bạc Lị đang ở ngay trước mặt, nhưng cậu lại không biết phải ra tay thế nào, cũng không thể kiểm soát được tình hình.
Có lẽ bởi vì, trên người cô vẫn còn quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.
Ví dụ như... tên thật của cô là gì?
Cô đến từ đâu?
Vì sao cô biết ngôn ngữ của một nơi xa lạ bên kia đại dương?
Và quan trọng nhất – vì sao cô lại hiểu rõ cậu đến vậy?
Những dòng chữ trong cuốn sổ của cô, vừa giống như đang mô tả cậu, lại vừa như đang nhắc đến một người xa lạ.
Trong mắt cô, rốt cuộc cậu là ai?
Erik có một linh cảm mãnh liệt.
Nếu không làm rõ những vấn đề này, có lẽ cậu sẽ hối hận cả đời.
Nghĩ vậy, cậu đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, không hề báo trước mà hỏi thẳng: "Rốt cuộc cô là ai?"
Bạc Lị đáp lại rất nhanh: "Polly Clermont."
"Tôi đang hỏi tên thật."
Bạc Lị hơi khựng lại, sau đó thản nhiên trả lời: "Polly... Bạc Lị. Khi nào có cơ hội, tôi sẽ chỉ cho cậu cách viết hai chữ đó."
Cô hoàn toàn không có ý định giấu giếm.
"Cô đến từ đâu?" Cậu dừng một chút, rồi tiếp tục hỏi.
"Một nơi rất xa... rất xa..." Hiếm khi trên mặt cô xuất hiện vẻ u sầu. "Tôi muốn quay về, nhưng có lẽ cả đời này cũng không thể."
Cậu nhìn cô, rồi khẽ thốt ra tên một quốc gia.
Bạc Lị đáp: "Coi như là vậy đi."
Cậu lại hỏi thêm vài câu, cô đều trả lời từng câu một.
Cô nói, những dòng chữ trong cuốn sổ đều là cô vừa đoán vừa viết.
Cô sợ thời gian trôi qua, bản thân sẽ quên mất những điều cậu kiêng kỵ, không để ý nên bị cậu giết chết.
Nhưng cô lại không giải thích, tại sao nhất định phải lập một đoàn xiếc riêng với cậu.
— Đó là một hành động có mục đích rất rõ ràng.
Cô hoàn toàn có thể ở lại bên cạnh người quản lý, hỗ trợ ông ta vạch ra kế hoạch.
Nhưng cô đã không làm vậy, mà lại chọn rời đi, giống như ngay từ đầu đã biết được thân thế của cậu, hiểu rằng giá trị của cậu cao hơn hẳn người quản lý.
Càng hỏi, Erik càng cảm thấy tò mò về quá khứ của cô.
Cô giống như một ly nước muối – càng uống, càng khát.
Mọi câu hỏi đều đã có lời giải.
Thế nhưng, cảm giác điên cuồng, khát khao nhưng không được thỏa mãn kia vẫn không hề biến mất.
Quá khứ của cô vẫn là một bí ẩn.
Erik nhìn cô, chậm rãi hỏi câu cuối cùng: "— Cô có hôn Charles Beaufort không?"
Bạc Lị không ngờ cậu lại hỏi như vậy, sững người một chút rồi mới đáp: "Cậu muốn tôi hôn anh ta à?"
Cậu không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Như thể muốn cô tự tìm thấy đáp án trong ánh mắt cậu.
Nhưng cô vốn đã biết rõ suy nghĩ của cậu từ lâu.
Từng ánh mắt, từng cử chỉ của cậu, thậm chí cả hơi nóng nơi lòng bàn tay, tất cả đều đang nói với cô rằng — cậu không muốn cô hôn Charles Beaufort.
Thế nhưng, cô muốn chính miệng cậu nói ra.
Vì vậy, cô lặp lại câu hỏi: "Cậu muốn tôi hôn Charles Beaufort à?"
Thấy cậu vẫn im lặng, cô tiếp tục nói: "Vậy tôi đổi câu hỏi khác. Tại sao cậu lại hỏi tên thật của tôi? Tại sao lại hỏi tôi đến từ đâu? ... Cậu muốn lấy gì từ tôi?"
Khoảnh khắc đó, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
— Cô đã nhìn thấu tham cầu xấu xí của cậu.
Có lẽ, cô đã biết cậu muốn hôn cô thế nào, thậm chí muốn xâm chiếm cô ra sao.
Cậu theo bản năng muốn lùi lại.
Nhưng Bạc Lị lại giữ chặt lấy tay cậu — bàn tay trần, mười ngón đan xen.
Lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, từng ngón tay lồng chặt vào nhau.
Một cảm giác lạ lẫm trào dâng.
Tất cả cơ bắp trên cơ thể cậu ngay lập tức căng cứng đến cực hạn.
Cả lớp vải trên quần cũng theo đó căng chặt.
Bạc Lị ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng trong đến mức khiến cậu luống cuống: "Vậy đây là gì?"
"Còn nữa," cô nghiêng đầu, "Tại sao cậu lại giật dải lụa đen trên cổ tôi... Nó khiến cậu liên tưởng đến điều gì à?"
"Chỉ cần cậu nói cho tôi biết hết suy nghĩ của mình," cô nói, "tôi cũng sẽ nói hết suy nghĩ của tôi cho cậu."
Sự xấu hổ đè bẹp hoàn toàn lý trí của cậu.
Bề ngoài cậu vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong đầu thì vang lên những tiếng ù ù — cô biết hết rồi.
Tất cả những suy nghĩ dơ bẩn, méo mó, không thể nói thành lời.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sự xấu hổ ấy bỗng hóa thành một cơn kích động dữ dội.
Cô quá mức sắc bén, ép cậu phải trả lời những câu hỏi không thể mở miệng.
Vậy tại sao cậu không dùng hành động để đáp lại cô?
May mà cuối cùng lý trí vẫn kịp kéo cậu về.
Cậu siết chặt tay cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, rồi đeo lại mặt nạ và găng tay đen.
Ánh mắt cậu chìm trong bóng tối, giọng điệu lạnh nhạt: "Nói hay không thì tuỳ cô."
Bạc Lị thấy vậy, liền biết bản thân đã thất bại.
Cô không khỏi có chút hối hận — vừa rồi quá đắc ý, thấy cậu bắt đầu tò mò về quá khứ của mình là đã muốn thừa thắng xông lên.
Cô đành chán nản phất tay: "Thôi được rồi, dù sao tôi cũng chẳng mấy hứng thú với suy nghĩ của cậu đâu."