Edit: Senõrita
Beta: Bánh
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Erik không trả lời, như thể cậu không nghe thấy lời cô nói.
Bạc Lị thường xuyên cảm thấy kinh ngạc trước khả năng kiểm soát cảm xúc của cậu.
Nếu không vì nhìn ra một số phản ứng của cậu, suýt nữa cô đã cho rằng cậu vô tâm như vẻ bề ngoài.
Bạc Lị quyết định tạm ngừng nói về chuyện này, suýt nữa đã quên mất việc chính: "Bạn yêu, có một chuyện tôi cần cậu giúp."
Đây là lần thứ hai cô gọi cậu là "Bạn yêu."
Erik nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tuy trông bình thản nhưng tay cậu lại nổi da gà.
Bạc Lị: "Cậu có thấy bài viết mà Graves đăng trên báo không?"
Erik dừng lại một lúc: "Cô muốn tôi giết hắn ta à?"
Bạc Lị: "..."
Cô vội vã nói: "Không, không phải, tôi muốn cậu đến 'Căn nhà ma quái' của cậu ta với tôi."
Bạc Lị suy nghĩ một chút rồi ghé sát vào tai cậu, thì thầm kế hoạch của mình.
Erik rũ mi nhìn cô, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào đôi môi của cô.
Đôi môi mềm mại, ẩm ướt ấy có thể vẫn còn đọng nước bọt của cậu trên đó.
Chỉ nghĩ đến việc có thể cô đã nuốt nước bọt của mình là cậu chẳng còn nghe được gì nữa.
Đối diện với ánh mắt đói khát đó của cậu, Bạc Lị không nhịn được hỏi: "... Cậu hiểu không?"
"Không."
Bạc Lị: "... Thôi, khi về tôi viết ra cho cậu vậy."
Erik không nói gì.
Bạc Lị không thể chịu được vẻ im lặng của cậu, cố ý nói: "Nếu cậu không muốn đến 'Căn nhà ma quái' với tôi cũng không sao, tôi có thể hỏi người khác..."
Cuối cùng cậu cũng lên tiếng, cắt ngang lời cô bằng giọng lạnh lùng: "Tôi sẽ đi với cô."
Bấy giờ Bạc Lị mới hài lòng.
Sau khi nói xong, Erik quay người rời đi.
Bạc Lị không đuổi theo.
Mục đích của cô đã đạt được, cô chậm rãi thưởng thức kiến trúc của nhà hát rồi mới quay lại xe ngựa.
Ngày tháng trôi qua, New Orleans đã bước vào mùa đông.
May mắn thay, nhiệt độ không quá thấp, chỉ cần khoác lên mình một chiếc áo choàng nỉ lông cừu là đủ.
Không biết có phải vì lo cô sẽ tìm người khác cùng đến 'Căn nhà ma quái' hay không, Erik không còn thoắt ẩn thoắt hiện như trước nữa.
Bây giờ, mỗi sáng, khi Bạc Lị mở mắt ra, cô đều thấy cậu đang đọc sách ở ban công phòng ngủ.
Cũng có thể vì cô bắt đầu lùi bước, thái độ của cậu với cô dường như có chút ý tiến công.
Sau khi cô thức dậy, cậu sẽ cầm lấy chiếc lược từ tay cô và chải tóc cho cô.
Thân hình cậu quá cao lớn, khuôn mặt đã vượt ngoài tầm gương.
Thỉnh thoảng, Bạc Lị muốn nhìn biểu cảm của cậu khi chải tóc, nhưng cô vừa ngẩng đầu lên, cậu đã nắm cằm cô, xoay mặt cô lại.
Mặc dù mùa đông ở đây không đến nỗi lạnh, nhưng mỗi lần cô ra ngoài, cậu đều dùng tay thử độ dày của trang phục để xem cô có cần thêm áo khoác không.
Khí hậu New Orleans ẩm ướt, gần đầm lầy thường xuyên có rất nhiều côn trùng và các loài bò sát nhỏ.
Có buổi sáng, Bạc Lị còn rũ ra một con rết chết trong ủng—— cô vốn dũng cảm nhưng vẫn bị dọa cho giật mình.
Tuy nhiên, đó cũng là lần cuối cùng cô gặp phải tình huống như vậy.
Kể từ đó, mỗi ngày khi xỏ giày, giày cô luôn sạch sẽ và khô ráo.
Dường như đã có người kiểm tra trong giày có ẩm hay có côn trùng hay không.
Bạc Lị luôn cảm thấy, mối quan hệ giữa họ đã trở nên vô cùng mập mờ, chỉ còn cách một lớp giấy mỏng nữa mà thôi.
Tuy nhiên, dù cô có ám chỉ thế nào, cậu ta vẫn không phá vỡ lớp giấy mỏng đó.
Cậu cũng không hôn cô nữa.
Bạc Lị không biết cậu đang chờ đợi điều gì.
Cô đã nhìn thấy khuôn mặt cậu, còn hôn cậu rồi.
Nếu cô nhớ không lầm, trong truyện gốc, khi cơn giận tới đỉnh điểm cậu đã từng nói với nữ chính: "Nếu một người phụ nữ nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, thì cô ấy là của tôi, phải yêu tôi mãi mãi."
Chẳng lẽ do cậu vẫn chưa đủ giận ư?
Không hiểu tại sao, ký ức của Bạc Lị về bản gốc ngày càng nhạt đi.
Có lẽ vì Erik trước mắt cô không điên cuồng và điên loạn như trong bản gốc, cũng không lạnh lùng và tàn nhẫn như trong phim kinh dị.
Cậu vừa là một nhân vật hư cấu, lại vừa là một con người sống động.
Hình ảnh của cậu trong mắt cô ngày càng rõ ràng, thì miêu tả trong truyện gốc lại càng mờ nhạt.
Quan trọng hơn, hiện tại họ đang ở New Orleans, Mỹ, chứ không phải Paris, Pháp.
Nơi họ yêu nhau cũng không phải là Nhà hát Opera Paris.
Đôi khi Bạc Lị nghĩ, cô có thực sự xuyên vào phiên bản kinh dị của "The Phantom of the Opera" không? Liệu Erik có thực sự là bóng ma không?
Cậu ấy thực sự tồn tại hay không?
Erik thấy được ánh nhìn của Bạc Lị.
Đôi lúc, cô sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu đó — như thể đang xuyên qua cậu để nhìn về một người lạ khác.
Cậu có thể kiểm soát ánh mắt cô, nhưng không thể kiểm soát điểm dừng cuối cùng của ánh mắt đó.
Cảm giác này khiến cậu cảm thấy sự bồn chồn không thể tả.
Mỗi khi cô nhìn cậu như vậy, cậu đều muốn ép hỏi cô, "Cô đang nhìn ai?"
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không hỏi ra lời.
Dù cậu đã tháo mặt nạ, nhưng vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn con người thật của mình.
Cô chỉ biết, cậu có vẻ là một người nguy hiểm, nhưng không biết cụ thể cậu đã làm gì.
Cậu cũng không biết hết về quá khứ của cô.
Trước khi gặp Bạc Lị, cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, như thể bẩm sinh cậu đã khuyết thiếu thứ cảm xúc đó.
Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến những bí mật bẩn thỉu và đẫm máu của mình sẽ bị bại lộ trước mặt cô và cô không còn coi cậu là thiên tài nữa, mà là một tên sát nhân lạnh lùng và tàn nhẫn...
... Nỗi sợ hãi không thể kìm nén lại trỗi dậy trong cậu.
.
Nháy mắt, một tuần lại trôi qua.
"Căn nhà ma quái của" của Graves cuối cùng cũng trang trí xong, đã có thông báo sắp chính thức mở cửa trên báo.
Bạc Lị đã chuẩn bị sẵn bài viết và lập tức liên hệ với tòa soạn để đăng bài:
— "Rốt cuộc buổi diễn của ai đáng sợ hơn? Cô Clermont sẽ tự mình thách thức 'Căn nhà ma quái'!"
Cùng lúc đó, Bob — phóng viên của tòa soạn, mang đến cho Bạc Lị một tin tốt.
Thông tấn xã đã chọn bài báo của họ và chuẩn bị chuyển tới các tòa soạn trên toàn quốc.
Bạc Lị nghe xong, ngẩn người một lát: "Họ chọn bài nào vậy?"
Bob đáp: "Chính là bài viết về ba quý ông bị dọa nôn thốc nôn tháo. Họ cũng nghe nói về cuộc cá cược giữa cô và Graves, nếu cô thắng, có thể bên 'New York Times' sẽ gửi phóng viên đến thực hiện một cuộc phỏng vấn với chúng ta."
Anh ta cực kỳ phấn khích, không kìm được nắm lấy tay đôi tay đang đeo găng của cô: "Tiểu thư Clermont, cô đã đúng, chúng ta sẽ nổi tiếng!"
Bạc Lị chớp mắt một cái, vừa định rút tay ra thì Bob đã vội vàng buông tay cô.
Gương mặt anh ta tái mét, mồ hôi lạnh toát ra, nhìn về phía sau cô, giọng run rẩy hỏi: "... Tiểu thư Clermont, đây là..."
Bạc Lị chưa kịp quay đầu, bóng dáng cao lớn của Erik đã che phủ lấy cô.
Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trước "nhân viên" của cô.
Mặc dù cô và Bob không ký hợp đồng lao động, nhưng hầu hết mọi người đều ngầm công nhận Bob là thành viên của đoàn xiếc, chỉ là nơi làm việc của anh ta khác với họ mà thôi.
Bạc Lị ít khi chú trọng đến khoảng cách xã giao khi tiếp xúc với nhân viên của mình và Erik cũng chưa bao giờ tỏ ra kỳ lạ, thậm chí rất ít khi xuất hiện trước mặt họ.
Không ngờ lần này, Bob chỉ nắm tay cô một lát, cậu đã ngay lập tức xuất hiện.
Đây có phải là điềm báo tốt không?
Bạc Lị nghĩ nhanh trong đầu nhưng biểu cảm trên mặt không thay đổi: "Đây là bạn của tôi, cậu ấy là người thiết kế tất cả các cơ quan của đoàn xiếc. Cậu ấy cũng sẽ đến 'Căn nhà ma quái' của Graves cùng tôi."
Mồ hôi lạnh trên lưng Bob ngày càng nhiều, gần như làm ướt hết áo sơ mi của anh.
Anh bị Erik nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy lạnh toát, bụng như có một tảng đá nặng đè lên, vừa lạnh vừa nặng nề.
Có một lúc, anh suýt nữa đã buột miệng nói —— "Cô Clermont, ánh mắt của người bạn này của cô, đáng sợ như thể đã từng giết người thật."
Điều kỳ lạ nhất là, người này còn đeo mặt nạ trắng.
Ngoài những tên tội phạm bị truy nã và kẻ cướp, Bob chưa bao giờ thấy ai đeo mặt nạ khi ở ngoài đoàn xiếc.
"Là bạn cô thì tôi yên tâm rồi," Bob không dám nhìn Bạc Lị, cũng không dám nhìn Erik, "Tôi đi trước nhé tiểu thư Clermont. Khi nào có tin tức từ thông tấn xã, tôi sẽ đến tìm cô."
Bạc Lị hỏi: "Không ở lại ăn cơm sao?"
"Không, không đâu!" Bob liên tục xua tay, rồi vội vàng chạy đi.
Bạc Lị ngẩng đầu nhìn Erik, cảm thấy ánh mắt của cậu cũng đâu đáng sợ, vậy mà lại làm Bob sợ đến vậy.
Erik cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: "Sao thế?"
"Cậu có muốn ở lại ăn cơm không?" Bạc Lị cố tình hỏi.
Cô nghĩ cậu sẽ từ chối, hoặc như những lần trước, rời đi luôn.
Ai ngờ, cậu không hề do dự trả lời: "Được."
Lúc này, Bạc Lị ngớ người.
Cậu ta không thể nào tháo mặt nạ trước mặt người khác được.
Vậy thì cậu ta sẽ ăn như thế nào?
Nửa giờ sau, Bạc Lị đã có câu trả lời.
Trong phòng ăn của biệt thự, chiếc bàn ăn hình chữ nhật có thể chứa tới tám người ngồi ăn cùng lúc.
Trước đây, Bạc Lị luôn ngồi ở đầu bàn ăn, còn những người khác ngồi rải rác hai bên.
Hôm nay, khi các thành viên đoàn xiếc bước vào phòng ăn, họ thấy ở cuối bàn có một bóng dáng cao lớn lạ mặt.
Chỉ thấy cậu ta mặc bộ quần áo màu đen sang trọng, lộ ra một đoạn dây đồng hồ bạch kim, cổ áo, tay áo và vạt áo đều có những chi tiết được chế tạo vô cùng tinh xảo, có vẻ như là một quý ông xuất thân từ gia đình quý tộc.
Tuy nhiên, cậu ta lại đeo một chiếc mặt nạ trắng, thắt lưng có đeo bao súng và dây thừng, ngay cả bên ủng cũng cắm một con dao găm.
Bạc Lị không chủ động giới thiệu nên những người xung quanh cũng không dám hỏi về thân phận của người đàn ông này.
Chỉ có Thorne là tái mét —— người đàn ông này chính là thầy của cậu, Erik.
Thực ra, những người trong đoàn xiếc ai cũng là giáo viên của cậu, Theodore dạy cậu biết chữ, Emily dạy cậu hát, Rivers dạy cậu toán học.
Mabel và Flora thì dạy cậu cách đấu khẩu —— vì tính cậu nhút nhát, hai cô gái này sợ có ngày Bạc Lị gặp rắc rối mà cậu lại không giúp được gì, nên đã nghiêm khắc huấn luyện cậu "chửi tục".
Và trong số họ, người đáng sợ nhất, không ai khác chính là Erik.
Cho đến nay, Thorne vẫn không thể quên cảm giác bị điều khiển cả thể xác lẫn tinh thần kia.
Nếu chỉ là bị thôi miên, Thorne sẽ không sợ Erik đến vậy.
Vấn đề là, cậu nhớ rõ ràng, trong quá trình thôi miên, Erik đã nhìn xuống cậu từ trên cao, rồi bất ngờ hỏi một câu: "Cậu có tình cảm gì với Polly Clermont?"
Lúc đó, tuy Thorne vẫn tỉnh táo, nhưng cảm giác những suy nghĩ từ sâu trong lòng mình đang lớn dần, lan ra ngoài, rồi trào ra khỏi miệng:
"... Là lòng ngưỡng mộ."
Erik đã nhìn cậu bằng một ánh mắt khủng khiếp thật lâu, rồi mới thả cậu ra.
Sau đó, Thorne đã không biết bao nhiêu lần nhớ lại cảnh tượng đó, cậu luôn cảm giác rằng chỉ cần mình có suy nghĩ sai lệch với Bạc Lị, Erik sẽ không ngần ngại giết cậu.
Cảm giác dạo một vòng quanh địa ngục đó luôn đè nặng lên ngực Thorne, khiến mỗi lần cậu thấy Erik đều toát mồ hôi lạnh, chân tay run rẩy.
Bạc Lị không để ý đến vẻ mặt hoảng hốt của Thorne.
Cô đang nghĩ xem Erik muốn làm gì.
Chỉ thấy cậu ta ngồi ở cuối bàn ăn, tựa lưng vào ghế, một tay đặt lên bàn, dùng khe mắt trên mặt nạ để nhìn họ ăn.
Các thành viên trong đoàn xiếc ngồi hai bên bàn, dưới ánh mắt của cậu, không dám thở mạnh, chỉ có thể chăm chú ăn uống.
Bạc Lị: "..."
Thôi, cảnh tượng này tuy có hơi kỳ quái, nhưng cũng khá ấm cúng.
Sau bữa tối, mọi người dọn dẹp bàn ăn xong xuôi, rồi nhanh chóng tản ra.
Erik cũng đứng dậy, có vẻ như muốn rời biệt thự.
Bạc Lị gọi cậu lại.
Cậu dừng bước, hơi quay lại.
Bạc Lị: "Cậu đến nhà tôi nhiều lần rồi, nhưng chưa mang tôi đến thăm nhà cậu lần nào..."
"Cô muốn nói gì?"
"Ý của tôi có chưa rõ à?" Bạc Lị đi đến trước mặt cậu, nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, "Tôi muốn đến nhà cậu xem một chút."
Erik rũ mắt nhìn vào mắt cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc, vô số hình ảnh vụt qua trong đầu cậu —— những bản nhạc viết nguệch ngoạc, chiếc đàn piano đứt dây, những bức tranh trong phòng làm việc đầy ý nghĩa mơ hồ.
Đặc biệt là những bức tranh.
Nhìn thoáng qua, những bức tranh này vô cùng khác biệt, có những bức chân dung sinh động, những cảnh núi non sông nước rõ ràng từng tầng, cũng có những bức tĩnh vật khắc họa ánh sáng, kết cấu và vật liệu một cách tỉ mỉ.
Tuy nhiên, không có bức tranh nào thiếu hình bóng của Bạc Lị.
Ngay cả khi trên tranh chỉ có một chiếc bình đất nâu đơn giản, từ những nét vẽ nhô lên nhẹ nhàng của lớp sơn, người ta cũng có thể nhận ra đường nét khuôn mặt Bạc Lị tinh tế như thế nào.
Giống như từ đầu, những gì cậu muốn vẽ chính là Bạc Lị, nhưng đã bị ép sửa thành những bức tranh khác.
Đó không phải là nhà cậu.
Mà là một ngôi nhà đầy ắp bóng dáng của "Bạc Lị".
Ở đó, Bạc Lị có mặt ở khắp mọi nơi.
Ngay cả không khí cũng là hơi thở cậu thở ra khi nghĩ đến Bạc Lị.
Vì thế, Erik chuyển mắt đi, bình tĩnh nói: "Để sau nói."