Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 48



Edit: XiaoZhu

Beta: Meo

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Rất nhanh chóng, Bạc Lị đã không còn thời gian để bận tâm đến việc Erik sống ở đâu nữa, lá thư của Graves đã đến tay cô rồi. Hắn hẹn cô xế chiều ngày mai đến tham gia thử thách.

Nói thật, dù Graves không khiêu khích hay công khai hạ thấp cô, Bạc Lị vẫn không khỏi tò mò Graves sẽ thiết kế biệt thự ma ám của mình như thế nào. Cô vốn chưa từng coi thường trí tuệ của người thuộc thế kỷ 19. Dù sao, con người ở thời kỳ cách mạng công nghiệp này cũng thông minh hơn cô nhiều.

Chưa nói đến quá khứ, cũng chưa nhắc tương lai, ở thời điểm hiện tại đã có một Nikola Tesla còn gì. Và đến Nikola Tesla cũng mất đến năm năm để khiến người dân tin rằng dòng điện xoay chiều là an toàn. Trong lúc đó, những tập đoàn lớn vì lợi nhuận lại liên tục cản trở việc dòng điện xoay chiều sẽ thay thế dòng điện một chiều.

Xưa nay, thứ thực sự thiếu thốn chưa bao giờ là trí tuệ hay tài năng vượt thời đại, mà là cách vượt qua rào cản từ các nhóm lợi ích, cách quảng bá thành quả của mình, cách để giành được lòng tin từ tầng lớp thường dân.

Chính vì Edison hiểu rõ tầm quan trọng của những việc trên nên mới có thể nổi tiếng và giàu có hơn cả Tesla.

Sáng hôm sau, Bạc Lị mặc một chiếc váy mỏng nhẹ, không có khung nâng váy, cũng không có nhiều lớp váy lót rườm rà, để tiện cho việc di chuyển.

Quần áo Erik chọn lại ngoài dự liệu của cô.

Anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen được cắt may gọn gàng như thường ngày, đeo mặt nạ trên mặt, nhưng lần này không còn là chiếc mặt nạ vô hồn, trắng toát như sáp nữa, mà là một chiếc mặt nạ kim loại màu bạc.

Điều làm Bạc Lị ngạc nhiên hơn cả là cậu để lộ ra nửa bên mặt hoàn hảo của mình.

Lúc trước dù cậu mặc quần áo nổi bật thế nào, chỉ cần đeo cái mặt nạ trắng kia lên thì sẽ giống mấy tên sát nhân cuồng sát máu lạnh trong phim kinh dị. Sau khi đổi mặt nạ, cái cảm giác vô nhân tính dọa người kia đã giảm đi một chút. Khiến người ta cảm thấy cậu từ một tên sát nhân biến thái máu lạnh trở thành tên biến thái giỏi ngụy trang.

Bạc Lị: "..."

May mà cô thích cái dạng này.

Không biết có phải cô ảo giác hay không, dạo này Erik ngày một chú trọng vẻ bề ngoài. Phải biết rằng hồi đầu, dù chỉ là thay một bộ quần áo sạch sẽ thôi mà cô cũng phải khuyên gãy lưỡi mới được.

Bây giờ cậu chủ động xịt nước hoa vào cổ áo, thậm chí còn đổi luôn một cái mặt nạ mới. Bạc Lị chớp mắt, cẩn thận quan sát phục trang của cậu, đến lúc này cô mới nhận ra cậu còn đeo một cái đồng hồ cơ trên cổ tay.

Có vẻ dù là thế kỷ mười chín hay hiện đại, đồng hồ cơ luôn mang tính trang sức hơn là thực dụng.

Cậu cũng... đang học làm đỏm.

Erik thực sự vì Bạc Lị mà ăn diện.

Nhưng cậu không ngờ ánh mắt của cô lại trắng trợn như vậy. Mang theo hơi ấm nhàn nhạt vuốt ve từ khuôn mặt cậu đến cổ áo rồi đảo quanh cổ tay cậu. Những nơi cậu tỉ mỉ chăm chút đều bị cô nắm bắt chính xác, ánh mắt như ve vuốt từng điểm một cách cẩn thận.

Không khí bỗng hơi nặng nề.

Cậu bị Bạc Lị nhìn chằm chằm đến nóng cả tai, cảm giác ngượng ngùng lại dâng lên cuồn cuộn không dừng được. Một thứ cảm giác khiến người khác khinh thường cứ vô thức trào lên như thế.

Nhưng lần này dù có thấy râm ran khắp cả người, cậu cũng không mong cô dời tầm mắt đi nơi khác.

Lúc cô ngắm nghía nửa khuôn mặt không tì vết của cậu, thậm chí cậu còn nảy sinh một ham muốn đen tối — một ham muốn mà trước đây cậu chưa từng có.

Muốn kề sát cô, bắt cô cảm nhận từng đường nét rõ ràng nào đó, hỏi cô tại sao không nhìn nửa khuôn mặt bị hủy hoại kia. Dù cô nhìn cậu vì lý do gì, thì cũng không nên thiên vị như thế được.

Bạc Lị phát hiện mặt và tai cậu đều đỏ bừng cả lên.

Cô không nhịn được, nghĩ nếu bây giờ lại gần hôn lên bên mặt lộ ra ngoài của cậu, có phải cả bên còn lại cũng đỏ lên hay không?

Cô còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

Bà Freeman báo với họ xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Bạc Lị chỉ đành hờn giận thu ánh mắt lại. Cô đội lên chiếc mũ rộng vành, cột ruy băng dưới cằm, định ra khỏi cửa, nhưng lại sực nhớ điều gì đó, quay đầu lại, ánh mắt đầy mong chờ nhìn cậu:

"Tôi có thể khoác tay anh được không?"

Erik không nói gì, chỉ chỉnh lại áo khoác rồi bước đến trước mặt cô, như đang ra hiệu rằng cô cứ tự nhiên khoác tay cậu đi.

Bạc Lị lại không chiều theo cậu, không nói lời nào, cứ làm bộ như không thấy cậu ra hiệu, tiếc nuối nói: "Cậu không muốn thì thôi."

Cô quay người bước ra cửa.

Sau một khắc, cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo ngược cô về.

Tim Bạc Lị lỡ một nhịp.

Cậu vẫn không nói gì, chỉ kẹp chặt cánh tay cô vào khuỷu tay.

Bạc Lị dở khóc dở cười, cái kiểu tay nắm tay gì thế này.

Cậu cúi đầu, ánh mắt quét qua người cô: "Chưa đi sao?"

Đây là lần đầu tiên Bạc Lị ra ngoài cùng nam giới, hơn nữa, nửa gương mặt được lộ ra của Erik lạnh lùng đến mê người, dọc đường đi mọi người đều coi Erik là tình nhân bí mật của cô.

Họ còn tự tưởng tượng ra lý do Erik đeo mặt nạ cơ. Thân phận của Bạc Lị quá gây tranh cãi, vị thân sĩ này vì bảo vệ cô, cũng vì bảo vệ bản thân nên mới đeo mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt.

Cuối cùng Bạc Lị cũng hiểu tại sao hôm qua Erik lại cùng ăn cơm với cả đoàn xiếc, hôm nay lại lộ mặt đi bên cạnh cô.

Cho dù cậu không thích lộ mặt trước đám đông, nhưng cũng phải tuyên bố quan hệ của bọn họ với quần chúng. Nhưng hình như cậu đã quên mất, đến giờ hai người vẫn chẳng có quan hệ gì cả.

Erik chưa từng từng bày tỏ tình cảm cũng chưa từng nói thích cô, lại muốn cứ thế mập mờ mà ở bên cô sao?

Bạc Lị rất thích những trò vặt này của cậu, lại chẳng muốn để cậu được thỏa mãn. Thế nên vừa lên xe ngựa một cái, cô liền gỡ tay cậu ra, làm bộ ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Erik chỉ liếc nhìn cô chứ không hề kéo tay cô lại.

Bạc Lị có hơi thất vọng nên quyết định sau khi xuống xe cũng không khoác tay cậu nữa. Cô nói được làm được, xe ngựa vừa dừng lại trước "biệt thự ma quái", Bạc Lị không thèm nhìn mặt Erik mà nhấc váy nhảy xuống luôn.

Sau đó cô bỏ mặc Erik ở phía sau, cười nói với Theodore đi vào biệt thự.

Theodore làm như lơ đãng ngoái lại nhìn Erik một cái.

Cậu đi theo sau, nhìn cô và Theodore, biểu cảm vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Bạc Lị lại cảm giác ánh mắt cậu đủ để chọc ra hai cái lỗ trên lưng cô.

Graves đã chờ đứng chờ sẵn trước cổng biệt thự.

Ban đầu hắn cứ tưởng Bạc Lị là một bà cô già đanh đá không ai thèm lấy nên mới hùng hổ trên báo như vậy. Không ngờ người thật lại là một cô gái trẻ xinh đẹp nên không khỏi ngạc nhiên.

Có điều Graves đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp ở Broadway nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn bước lên trước, vừa định hôn tay chào đón Bạc Lị đã bị một bàn tay đeo găng đen chụp lấy cổ tay.

Xưa nay Graves chưa từng gặp hành động thô lỗ vô lễ như vậy, vừa định nổi giận thì chạm phải đôi mắt vàng óng đầy lạnh lùng.

Eric nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng.

Thái độ của Bạc Lị đối với cậu ta lại lạnh nhạt, nhưng nói chuyện với Theodore lại rất vui vẻ.

Theodore là nhân viên của cô, không thể giết được, nhưng Graves là cái thá gì mà dám hôn mu bàn tay cô?

Trong mắt cậu lần đầu lộ ra sát khí mãnh liệt đến vậy, lực tay cũng dần tăng lên.

Graves sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra, hoảng sợ nghe tiếng xương cổ tay mình kêu răng rắc, như thể ngay giây sau sẽ bị bóp nát, xương đâm xuyên qua da, máu chảy đầm đìa.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Bạc Lị đặt tay lên tay Erik.

Chưa đến một giây, thứ sức mạnh nặng nề như sắt thép kia đã hoàn toàn biến mất.

Bạc Lợi dễ dàng gỡ tay Erik ra. Như thể sợ cậu lại ra tay, cô chầm chậm đan mười ngón tay hai người vào nhau, nắm chặt lấy tay cậu.

"Thật xin lỗi ngài Graves," Cô cười chân thành, "Bạn tôi không biết ngài muốn hành lễ hôn tay, tưởng ngài định làm gì đó thất lễ..."

Cả người Graves ướt sũng mồ hôi, cổ tay còn nhức nhối.

Bạn của Bạc Lị đúng là kẻ điên, nếu không phải đã sớm nhận lời thách đấu, hắn chỉ muốn hai người này mau cuốn xéo đi cho rồi.

Nhưng hôn mu bàn tay của một cô gái chưa kết hôn quả thật là hành động thất lễ, Graves chỉ đành bỏ qua, cắn răng đáp: "...Không sao."

Bạc Lị lại nói thêm một câu xin lỗi nữa.

Đám đông thấy không có chuyện gì xảy ra, liên tục hỏi sao chưa thấy thử thách bắt đầu. Bạc Lị nhìn lướt qua đám đông, nhanh nhẹn phát hiện bóng dáng phóng viên trong đấy.

Xem ra Graves cũng đã học theo cách quảng bá của cô, quyết định chụp lại hình ảnh cô bị dọa sợ rồi đăng lên báo.

Graves để ý tầm mắt của cô, cười xảo trá: "Thưa cô Clermont, tôi quên không nói tôi định chụp lại ảnh cô bước qua cửa để quảng bá cho "Biệt thự ma quái". Đương nhiên mọi thứ phải theo ý kiến của cô, nếu cô không muốn thì thôi."

Đây rõ ràng là đang gài bẫy cô.

Nếu như cô nói không, mọi người sẽ nhắc đến chuyện cô chụp lại cảnh xấu hổ của ba vị thân sĩ rồi đăng lên báo để quảng cáo đoàn xiếc của mình, rồi sẽ lên án cô tiêu chuẩn kép.

Bạc Lị chớp mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Đương nhiên tôi đồng ý, mà nhớ phải chụp thật đẹp cho tôi nhé."

Graves đáp: "Chắc chắn rồi."

Sau khi hàn huyên qua lại, Bạc Lị chuẩn bị tiến vào Biệt thự ma ám.

Không thể không nói, biệt thự của Graves trông khang trang cao cấp hơn quán rượu nhỏ của cô nhiều.

Nếu không phải bây giờ cô đang là danh nhân, nhất cử nhất động đều bị phóng viên tòa soạn nhìn chằm chằm, Bạc Lị rất muốn cướp luôn cái chỗ này như từng đối phó với Triki trước đây vậy.

Thôi bỏ đi, tranh thủ kiếm chút lợi trước đã.

Trước khi vào, Bạc Lị hỏi Graves một lần cuối trước mặt đám đông: "Thưa ngài Graves, ngài còn nhớ điều kiện cá cược giữa chúng ta là gì không?"

Graves đáp: "Sao tôi lại quên được chứ. Nếu như tiểu thư qua cửa trong vòng tám phút, tôi phải đưa tiểu thư một ngàn đô la mỹ. Ngược lại, thì tiểu thư phải rời khỏi New Orleans mãi mãi."

Bạc Lị trầm ngâm một lát: "Vậy ngài có biết rằng buổi biểu diễn của tôi có thể xem đi xem lại nhiều lần không?"

Graves khựng lại: "Tôi không hiểu ý của tiểu thư cho lắm."

Giọng của Bạc Lị cực kỳ ngây thơ: "Tôi có mấy người là khán giả trung thành của tiết mục của tôi. Mỗi ngày họ đều đến chơi rất nhiều lần, nếu mỗi lần họ có thể qua cửa trong vòng tám phút thì dù họ qua được bao nhiêu lần, tôi phải trả tiền bấy nhiêu lần. Tôi nghĩ không biết quy tắc phát tiền thưởng của "Biệt thự ma quái" của ngài có giống vậy không?"

Dưới sự chứng kiến của đám đông, Graves không thể nói mình khác Bạc Lị. Nếu như trả lời như vậy thì hắn đã thừa nhận "Biệt thự ma quái" của mình thua đoàn xiếc của Bạc Lị.

Cho nên dù lòng còn mang nghi ngờ, hắn vẫn đáp: "Đương nhiên rồi."

Bạc Lị gật gù: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Cô quay lại nhìn đám đông đang quan sát: "Mọi người nghe rõ lời ngài Graves vừa nói chưa ạ?"

Graves chỉ cảm thấy nghi hoặc không thôi.

Hắn... vừa nói gì sai sao?

Bob đã mai phục trong đám người từ lâu, thấy Bạc Lị vừa nói liền giơ cuốn sổ tay lên: "Tôi đã ghi lại rồi!"

Graves hỏi: "Tiểu thư Clermont, đây là...?

"Đừng lo," Bạc Lị ôn hòa đáp, "Chỉ là một phóng viên thôi, cậu ấy không có ác ý, chỉ là ghi chép lại những lời ngài nói mà thôi."

Graves đành phải tạm thời dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng, không ngừng tự an ủi rằng đội ngũ của hắn rất chuyên nghiệp.

Dù là biên kịch hay diễn viên đều từng diễn dưới hào quang của Broadway, dù sau đó nhanh chóng hết thời. Nhưng Broadway chính là vậy mà, không ai có thể nổi tiếng mãi.

Trước khi Bạc Lị đến, hắn đã mời hết mấy ông bạn đến thử trải nghiệm.

Đám bạn của hắn đều bị dọa cho tái mặt, phải mất nửa tiếng mới thoát ra được, còn đồng loạt tán thưởng đây là những màn trình diễn đáng sợ nhất.

Graves không biết cách bài trí cụ thể của Bạc Lị, chỉ là qua thông tin của báo chí mà tạm phác họa ra cách kinh doanh của cô.

Hắn nghĩ mọi người cho rằng đoàn xiếc của Bạc Lị đáng sợ là do chưa từng thưởng thức những biểu diễn kiểu này mà thôi. Sau khi điều tra đoàn xiếc của Bạc Lị, càng thêm chắc nịch với suy nghĩ này. Gọi đoàn xiếc của cô là nghiệp dư còn có phần xúc phạm đến các đoàn nghiệp dư khác nữa ấy.

Ngoài một luật sư chuyên nghiệp không trụ nổi ở New York, số còn lại đều là đám quái nhân.

Mà đám quái nhân thì có thể làm gì cơ chứ?

Trong ấn tượng của Graves, đám quái nhân chỉ có thể đứng trên sân khấu như những bức tượng hoặc tiêu bản cho khán giả thưởng thức.

Lúc hắn bài trí "Biệt thự ma quái" phát hiện muốn đạt đến hiệu quả đáng sợ, diễn viên hành động nhất định phải giỏi, dựa vào cơ quan hoặc đạo cụ thì không thể thành công.

Thế nên, Graves tin chắc rằng chỉ cần sao chép mô hình biểu diễn của Bạc Lị, cộng với đội ngũ hậu trường chuyên nghiệp, thì chắc chắn sẽ đại thành công.

Lúc này trong đám đông chợt vang lên tiếng vỗ tay, đám diễn viên dị dạng của Bạc Lị đang vỗ tay cổ vũ cô.

Bạc Lị mỉm cười vẫy tay với họ rồi xoay người đi thẳng vào biệt thự.

Trước ánh mắt bao người mà trước sau cô vẫn nắm chặt bàn tay của tên đàn ông kia.

Graves khinh bỉ nghĩ, một cô gái chưa lập gia đình lại thân cận với một gã đàn ông như vậy. Con ranh này đúng là thứ lăng loàn như tin đồn mà.

Hắn rút ra một điếu xì gà ngậm trong miệng, dùng diêm châm lửa quay lại đối mặt với phóng viên tuyên bố:

"Chờ xem kịch vui đi, hôm nay tôi nhất định khiến cô ta cuốn gói khỏi New Orleans mãi mãi."