Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 49



Edit: XiaoZhu.

Beta: Khánh Vân.

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị vừa bước vào biệt thự, cửa ra vào đã đóng sập lại.

Ngoài biệt thự, đám đông đang theo dõi đồng loạt ồ lên phấn khích.

Bạc Lị nhướn mày, không nói những cái khác, dưới tình huống chưa có cửa tự động, cơ quan này cũng rất thú vị đấy chứ.

"Đó là thiết bị bánh trượt cơ bản nhất." Erik đột nhiên nói.

Bạc Lị ngẩng đầu nhìn cậu, Erik cũng nhìn thẳng vào cô, gương mặt không có biểu cảm nào, như thể chỉ vừa thuận miệng giải thích.

Bạc Lị hiểu ý của cậu. Đối với cậu mà nói, đây là một cơ quan khá đơn giản. Nếu là trước đây, có lẽ cô đã chiều ý cậu mà khen ngợi câu. Đáng tiếc, bây giờ cô không muốn dung túng hành vi của cậu nữa.

Bạc Lị chỉ dửng dưng ừ một tiếng, buông tay cậu ra để tiến bước.

Erik đứng đằng sau nhìn bóng lưng cô một lúc rồi mới đi theo.

Bị lạnh nhạt nhiều lần khiến sự bi phẫn trong mắt cậu càng thêm dày đặc, cả người vừa khó chịu bồn chồn lại vừa ngờ ngợ không biết đã làm phật lòng cô chỗ nào.

Bạc Lị tìm kiếm manh mối, dường như vô ý ngoái lại nhìn Erik một cái.

Cậu vẫn đang đứng yên nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt lạnh lẽo đầy tính xâm lược mải miết nhìn.

Tim Bạc Lị bỗng ngứa ngáy như bị kiến bò. Cô cúi đầu ngay tắp lự, gắng sức lắm mới đè ép được khóe miệng cười, tiếp tục tập trung tìm kiếm manh mối.

Suýt nữa là không nhịn được rồi.

Erik lại nghĩ cô không muốn để ý đến cậu, tâm trạng lao dốc không thể kiểm soát, ánh mắt nhìn cô như thể muốn nuốt cô vào bụng. Bạc Lị lại càng bồn chồn, chỉ cố gắng bỏ qua để tiến lên.

Đúng lúc này, hai người phát hiện ra cảnh kinh dị đầu tiên. Chỉ nghe một tiếng loẹt xoẹt của ròng rọc, một bóng ma mang vẻ mặt tà ác oán độc giáng từ trên trời xuống, như thể sẽ lao đến chỗ Bạc Lị bất cứ lúc nào.

Tim Bạc Lị đập mạnh.

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đang định quan sát gương mặt của bóng ma kia nhưng ngay giây tiếp theo bóng ma gào lên thảm thiết.

Bạc Lị ngay lập tức ngoái lại.

Erik đang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy cáu kỉnh bi phẫn.

Không biết cậu tìm được dây thừng kiểm soát cơ quan ở đâu mà kéo ngược bóng ma về vị trí cũ rồi. Bóng ma còn tưởng cơ quan bị hỏng, hoảng sợ hét toáng lên, tiếng hét vang vọng trong biệt thự trống rỗng, có vẻ đáng sợ vô cùng.

Bạc Lị: "..."

May mà chỗ này không phải nhà ma ở hiện đại, chứ không họ mà chơi như thế, tay diễn viên kia nhất định đã báo cảnh sát rồi. Cô không dám để cậu đi một mình phía sau nữa, vội bước tới nắm chặt tay cậu, cùng sóng vai đi tiếp.

Được cô nắm tay, cậu bình tĩnh lại ngay, cảm giác lao xao bực dọc cũng từ từ lắng xuống. Như sợ cô lại ngó lơ mình, cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào.

Bạc Lị bị cậu nhìn đến tê rần cả người, suýt nữa không thể tập trung tìm kiếm manh mối. Cô đã hiểu đại khái kịch bản "Biệt thự ma quái" này rồi.

Đây là một biệt thự có rất nhiều hiện tượng kỳ bí, khách thám hiểm phải tìm được đủ manh mối mới tìm được chìa khóa để thoát. Nói ngắn gọn, kịch bản này ăn theo ý tưởng của cô.

Bạc Lị đoán, có lẽ Graves chưa từng bước chân vào Quán rượu ma ám của cô, nếu không thì đã không bày trí dở tệ như vậy, chủ yếu là jump scare.

Chẳng hạn đi vào một căn phòng, tủ quần áo đột nhiên bật ra, hoặc đèn bỗng nhiên tắt ngúm.

Trước khi những hiện tượng ma quái diễn ra cũng không hề có dạo đầu.

So sánh một chút, khi bóng ma kia đột ngột xuất hiện, mới nhìn thì rất đáng sợ, nhưng sự giật mình trong nháy mắt đó không đồng nghĩa với "sợ hãi".

Nếu như trước khi bóng ma rơi xuống để cho khách thám hiểm nghe thấy những tiếng vang kỳ dị, sau đó từng giọt máu tươi sền sệt rơi trước mặt khách. Khách thám hiểm theo vết máu ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện một bóng ma đang lơ lửng trên trần nhà đang dõi theo mình, hiệu quả sẽ thật hơn rất nhiều.

Cảm giác vô định sẽ tăng vọt, không ai biết bóng ma sẽ rơi xuống lúc nào.

Nguồn gốc của sợ hãi đến từ những điều bí ẩn chưa thể thấu tỏ.

Trên căn bản từ lúc này, khách thám hiểm sẽ cuống lên, mất đi khả năng suy nghĩ lý trí, chỉ muốn chạy khỏi nơi có ma quỷ.

Bạc Lị tiếc nuối lắc đầu.

Công bằng mà nói thì, dưới tình huống chưa thử tham quan nhà ma của cô, sao chép lại được thế này đã không tồi. Nhưng Graves không vào nhà ma của cô có lẽ không phải để tránh hiềm nghi, mà chỉ là khinh thường không muốn vào thôi.

Có lẽ hắn cho rằng, thứ đáng tham khảo nhất là kịch bản và cách diễn xuất, những thứ khác chẳng đáng bận tâm.

Nếu Graves thích nhà ma của cô đến vậy, Bạc Lị quyết định sau này sẽ mời hắn đến trải nghiệm một lần.

Chưa tới năm phút, Bạc Lị đã thu thập đủ manh mối của Biệt thự ma quái, tìm được chìa khóa để ra ngoài.

Chẳng những thế đây là Erik không can thiệp vào, nếu cậu ra tay, có lẽ Bạc Lị vừa vào đã phải đi ra. Không phải vì cậu giỏi tìm manh mối hơn cô, mà bởi vì cửa chính kia chính là lối thoát. Là một chuyên gia về cơ quan cơ mật, cậu chỉ cần thoáng chạm vào cơ quan là có thể mở cửa đi ra luôn.

Dù sao Graves cũng không quy định bắt buộc phải dùng chìa khóa mới ra được mà.

Bạc Lị đẩy cửa chính của biệt thự ra thì thấy Graves đang giơ cao đồng hồ quả quýt, đếm ngược với đám đông vây xem: "Mười, chín, tám..."

Tiếng cửa mở như chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, tiếng đếm ngược đầy phấn khích của Graves tắt ngúm. Hắn sửng sốt ngoái lại nhìn, chỉ mấy giây thôi mà hắn tưởng mình đang mơ thấy ác mộng.

Chưa đến tám phút, Bạc Lị đã ra rồi?

Điều làm hắn khó tin hơn nữa: Bạc Lị có vẻ cực kỳ ung dung.

Cô không chảy một giọt mồ hôi, không thở dốc, càng không bị dọa đến ói mửa. Cô vẫn mỉm cười, cử chỉ tao nhã như thể lúc nãy không phải đi xem trình diễn kinh dị mà chỉ tản bộ trong vườn hoa.

Đám đông cũng lập tức xì xào. Dường như ai cũng đang châu đầu ghé tai, nói "Biệt thự ma quái" của hắn không bằng đoàn xiếc của Bạc Lị. Graves nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh vì sợ hãi, cả người rét run, một suy nghĩ bất an chợt vụt qua.

"Biệt thự ma quái" hắn vay mượn khắp nơi đến mức táng gia bại sản để xây dựng, có thể sụp đổ hoàn toàn ngay trong hôm nay.

Nhưng Graves mau chóng bình tĩnh lại, hắn bật cười khà khà, khiến quần chúng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.

"Tiểu thư Clermont," Hắn nhe răng cười, "Tôi biết ngay tiểu thư có thể thoát ra trong tám phút! Tiểu thư vừa trải nghiệm cấp độ dễ nhất được thiết kế cho những khách có sức chịu đựng kém..."

Hắn còn lắc đầu một cái, ra vẻ tiếc nuối.

"Tôi còn tưởng tiểu thư có thể mau chóng thoát ra, không ngờ vẫn mất đến bảy phút, thật đáng tiếc, đáng tiếc!"

Bạc Lị hoàn toàn không tin, mặt lạnh tanh: "Ngài Graves, ông hẳn phải biết, ý nghĩa của lần khiêu chiến này chứ."

Graves vừa định đáp lại, giọng nói vang của Bạc Lị đã lập tức ngắt lời hắn:

"Đây là cuộc chiến danh dự giữa tôi và ông. Tôi đã liều đánh cược rời khỏi New Orleans để tham quan "Biệt thự ma quái" của ông, ông lại để tôi trải nghiệm mức độ dễ nhất, đây không chỉ là không tôn trọng cá cược của chúng ta, còn miệt thị tất cả khán giả đến xem hôm nay."

Đám đông hết mực tán thành.

Hành vi của Graves không chỉ sỉ nhục Bạc Lị mà còn đang lãng phí thời gian của họ.

Bàn tay của Graves đã sũng mồ hôi lạnh, bước chân cũng hơi run rẩy. Hắn cố mỉm cười trấn tĩnh.

"Mong tiểu thư Clermont không để ý, chỉ là đùa thôi. Cá cược của chúng ta vẫn giữ nguyên. Lúc trước đã nói, chỉ cần qua cửa trong tám phút được một ngàn đô la mỹ."

Hắn không chờ Bạc Lị trả lời, đã móc ra tập chi phiếu, tháo nắp bút máy loạt soạt ký xuống xé ra đưa cho Thorne ở bên cạnh:

"Cậu là nhân viên của tiểu thư Clermont phải không? Đây là một ngàn đô la mỹ, mời nhận."

Graves tỏ ra hào phóng thế thôi, chứ nội tâm hắn đang nhỏ máu. Đó là một ngàn đô la Mỹ đấy, không tính khoản vay của ngân hàng, tổng tài sản của hắn chỉ có ba ngàn đô la Mỹ.

Graves âm thầm hi vọng Bạc Lị cho rằng một ngàn đô la Mỹ này là một sự sỉ nhục mà khéo léo từ chối, ai ngờ cô lại ra hiệu cho Thorne nhận lấy.

Mặt Graves giật giật, suýt nữa đã không giữ được nụ cười gian xảo.

"Tiểu thư Clermont," Hắn vuốt chòm lâu, ngón tay còn run rẩy, "Tiểu thư muốn tiếp tục không?"

Bạc Lị biết rõ còn hỏi: "Tiếp tục cái gì?"

"Tiếp tục tham quan Biệt thự ma quái," Graves cắn răng, "Không phải tiểu thư đã nói, trình diễn có thể coi lại nhiều lần sao? Tôi bảo đảm, lần này sẽ dặn các diễn viên cho tiểu thư trải nghiệm mạnh nhất."

"Vậy cá cược của chúng ta vẫn giống vậy sao?"

Graves cười không nổi nên không cười nữa: "Đương nhiên. Nếu tiểu thư không thể thoát ra trong vòng tám phút thì nhất định rời khỏi New Orleans vĩnh viễn. Ngược lại thì tôi phải đưa cho tiểu thư một ngàn đô la Mỹ."

Bạc Lị mỉm cười gật đầu: "Nói lời giữ lời."

"Nói lời giữ lời."

Vừa nói dứt, quần chúng vây xem lại xôn xao. Không ít người cảm thấy Bạc Lị có thể dễ dàng lấy được một ngàn đô la Mỹ, cũng nóng lòng muốn tham quan Biệt thự ma quái của Graves.

Hắn ta thấy được cảnh này đã lấy lại được bình tĩnh, ở góc độ khác, Bạc Lị đang giúp hắn quảng bá Biệt thự ma quái.

Dù sao Bạc Lị chưa từng thật sự đưa ra tám trăm đô la Mỹ, còn hắn đã đưa một ngàn đô la tiền tươi thóc thật cho cô. Sòng bạc có người thắng tiền, điều đó cũng không khiến nhà cái thua lỗ, ngược lại sẽ càng thu hút con bạc ấy chứ.

Nghĩ tới đây, tảng đá đè trên ngực Graves tức khắc tan biến.

Hắn tìm đạo diễn phụ trách kịch bản, ra lệnh không cần biết dùng cách gì, chỉ cần dọa được Bạc Lị. Đạo diễn nhìn Graves, muốn nói lại thôi.

Graves nói lạnh lùng: "Yêu cầu nhỏ thế mà cũng không làm được à? Đến một đứa con gái cũng không dọa được thì về sau chúng ta kinh doanh kiểu gì?"

Đạo diễn do dự đáp: "Chúng tôi đã cố hết sức rồi."

Graves chỉ cảm thấy đạo diễn đang kiếm cớ, vung tay đáp: "Vậy thì phải dồn tâm gắng sức nữa đi, mưu hèn kế bẩn cho hết vào đấy. Dọa người khác là chuyện đơn giản nhất trên đời mà còn không làm được, sau này đừng có làm đạo diễn nữa!"

Đạo diễn có khổ tâm chẳng thể nói ra.

Ông ta cũng đâu thể khai rằng các diễn viên không những không dọa được Bạc Lị, còn bị tên đàn ông bên cạnh cô dọa cho hết hồn chứ?

Không biết tên đàn ông kia lai lịch thế nào, cậu ta như biết hết vị trí cơ mật trong biệt thự vậy. Diễn viên còn chưa kịp lên sàn đã bị cậu ta nhét về chỗ cũ rồi.

Poli không hiểu về cơ quan cơ mật nhưng cũng rất đáng gờm, đáng sợ một cách khác hẳn.

Poli không phải khán giả đầu tiên của Biệt thự ma quái, trước đây họ đã tiếp không ít ca khách. Những người đó nhìn thấy diễn viên ma ai mà không bị dọa sợ chạy lung tung tứ phía chứ. Cho dù có người không dễ bị dọa sợ cũng bị nhiễm hiệu ứng đám đông mà co giò chạy. Chẳng ai lại dùng ánh mắt phán xét ngắm nghĩa khuôn mặt của diễn viên ma như Bạc Lị cả.

Không phải đạo diễn chưa từng gặp những người phụ nữ gan dạ, nhưng những người đó chẳng ai lại mang theo muối ngửi bên người cả. Đối với phụ nữ mà nói, biết ngất xỉu đúng lúc cũng được xem là đức hạnh.

Bạc Lị chẳng những không có đức hạnh này, mà còn có cái ánh mắt hứng thú khi nhìn diễn viên, thậm chí khiến đạo diễn cũng lạnh cả gáy.

Nhưng Graves thì đang nổi nóng, đạo diễn không dám nói sự thật, chỉ có thể cố đấm ăn xôi bảo các diễn viên đi hù dọa Bạc Lị và Erik.

Các diễn viên cũng khổ không thể tả.

Trước khi gặp phải Bạc Lị, họ vẫn cho rằng nhiệm vụ của mình là hù dọa khán giả. Ai ngờ sau khi Bạc Lị xuất hiện, họ mới là người bị dọa chết khiếp.

Loại cảm giác bất an không biết lúc nào ập xuống này trùm vào lòng họ, có mấy diễn viên thậm chí sợ đến nỗi muốn lâm trận bỏ chạy.

Kết quả không cần nói cũng biết, lần này Bạc Lị chỉ dùng có sáu phút đã có thể ra khỏi Biệt thự ma quái.

Đám đông khán giả lại ầm ĩ lên, thậm chí còn vô cùng kích động. Bạc Lị lại thắng được một ngàn đô la Mỹ.

Nếu không phải cá cược giữa Bạc Lị và Graves đang rầm rộ trên báo chí, biểu cảm lúc xé chi phiếu của Graves cũng quá mức đau khổ không giống giả vờ, mọi người còn cho rằng Bạc Lị chỉ là người Graves mời tới để quảng bá câu slogan "chỉ cần qua cửa trong tám phút sẽ có được một ngàn đô la Mỹ".

Đám đông dồn dập hướng ánh mắt vừa hâm mộ, ghen tị lẫn hoài nghi về phía Bạc Lị, thậm chí có người còn hoài nghi hỏi: "Tiểu thư Clermont, tiểu thư thật sự không phải diễn viên ngài Graves mời đến sao?"

"Không phải hai người cùng một giuộc lừa chúng tôi đấy chứ?"

"Tôi? Tôi không tin một ngàn đô la Mỹ kia lấy được dễ như vậy!"

Graves cũng rất nghi hoặc, không phải Bạc Lị đã thông đồng với các diễn viên để lừa tiền hắn chứ? Hắn càng nghĩ càng thấy khả thi, từ đầu Bạc Lị đã như nhắm vào một ngàn đô la Mỹ kia.

Cô đặt ra trò cá cược bất công này với hắn, sự chú ý của cô lại dồn vào một ngàn đô la Mỹ, rất phi lý.

Graves cười lạnh, quyết định để Bạc Lị vào thêm lần nữa. Lần này, hắn sẽ đích thân ra trận để hù dọa cô, không để đám diễn viên ăn cây táo rào cây sung kia làm nữa. Lần này hắn muốn xem xem, cô dùng chiêu trò gì để qua màn được trong tám phút!