Edit: Gấu
Beta: Meo
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Trong đám đông, một bác sĩ nhìn thấy tình hình liền tiến lên kiểm tra tình trạng của Graves, sau đó nói: "Không có gì nghiêm trọng đâu, chẳng qua là sợ quá nên ngất thôi."
Có người thắc mắc: "Đây chẳng phải là buổi biểu diễn của chính anh ta sao? Sao lại bị dọa đến mức ngất xỉu rồi?"
Bác sĩ nhìn về phía Bạc Lị.
Bạc Lị ngay lập tức bày ra vẻ mặt ngơ ngác: "Chúng tôi cũng không rõ lắm... Có lẽ là cơ quan trong biệt thự gặp trục trặc. Những loại cơ quan này nếu không được bảo trì cẩn thận kỹ thì rất dễ bị kẹt dây."
Lúc này, cảnh sát tuần tra cũng bị kinh động, khi tiến lại gần, họ phát hiện Bạc Lị cũng có mặt, trong lòng liền dấy lên nghi ngờ. Dạo gần đây, người họ gặp nhiều nhất lại chính là Bạc Lị.
Nếu không phải là chuyện có người bị dọa đến mức ngất xỉu ngay trong buổi biểu diễn của cô rồi gia đình nạn nhân gọi cảnh sát đòi công bằng thì cũng là chuyện có người tin rằng màn trình diễn của cô thực sự có ma quỷ, yêu cầu cảnh sát đến bắt ma.
Những người bị dọa xỉu đã ký vào thỏa thuận miễn trách nhiệm từ trước rồi nên cảnh sát cũng không làm gì được, chỉ có thể đến hòa giải qua loa. Còn chuyện bắt ma thì hoàn toàn không thuộc thẩm quyền của bọn họ rồi.
Cá cược giữa Bạc Lệ và Graves đã rầm rộ như vậy, đương nhiên cảnh sát cũng biết, cứ nghĩ cô ấy đi xem buổi diễn của người khác thì sẽ an phận một chút, ai ngờ lại dọa Graves đến ngất xỉu.
Đúng là chuyện lạ có thật.
Tự buổi diễn của mình bị đồn là có ma thì đã đành, sao đi xem buổi diễn của người khác mà cũng khiến buổi diễn đó bị đồn là có ma kia chứ?
Cảnh sát thực sự chẳng muốn dính líu đến chuyện của Bạc Lị.
Thứ nhất là vì buổi diễn của cô ấy kiếm được tiền, sở cảnh sát cũng được chia hoa hồng. Thứ hai là "thể chất bị ma ám" của cô ấy thật sự có chút đáng sợ.
Dù sao thì Graves vẫn còn sống, cũng chẳng có thương tích gì, đến cả các diễn viên trong đoàn kịch cũng nói là do chính hắn thao tác sai nên dẫn đến việc bị treo ngược giữa không trung. Vậy nên cảnh sát không truy cứu nữa mà lập tức rời đi ngay.
Cuối cùng, Graves được người ta đặt lên cáng tạm bợ rồi đưa vào biệt thự.
Vụ cá cược rầm rộ này, cứ thế mà khép lại.
Bạc Lị có chút tiếc nuối— cô vẫn còn chưa lấy được 1000 đô còn lại mà.
Nhưng nghĩ lại thì không tốn xu nào mà kiếm được những 2000 đô cũng không tồi.
Để phòng trường hợp Graves đổi ý giữa chừng, tối qua, cô còn đặc biệt dặn dò đoàn xiếc, một khi nhận được tấm séc của anh ta thì lập tức ra ngân hàng đổi thành tiền mặt ngay.
Cô nhẩm tính sơ qua, 2000 đô cũng đủ để mua một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô rồi.
Graves quả là một người tốt bụng!
Tâm trạng Bạc Lị rất tốt, cô quay người lại, quay người lại định gọi những người trong đoàn xiếc đi ăn hàu ở nhà hàng sang trọng. Thế nhưng, khi vừa xoay đầu, cô lại thấy Erik đang đứng ngay phía sau, cúi mắt nhìn cô, chậm rãi đeo đôi găng tay da màu đen vào.
Ngón tay của cậu vốn đã rất dài, dài đến mức khiến người khác cảm thấy áp lực. Giờ lại bị lớp da màu đen bó sát, lộ rõ cả xương tay.
Khoảnh khắc đó, cảm giác áp lực như thể bị một bàn tay đeo găng da đen tát vào mặt vậy.
"......"
Bạc Lị cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cậu thật sự không cố ý sao?
Phải mất một lúc lâu, cô cố gắng giữ bình tĩnh: "...Chúng tôi định đến khu phố Pháp ăn tối, cậu có muốn đi cùng không?"
Erik không thích cách cô dùng từ "chúng tôi" khi nhắc đến đoàn xiếc, như thể đang loại cậu ra ngoài.
Rõ ràng, cậu còn quen biết cô trước cả đám người kia.
Nhưng cậu vẫn đáp: "Được."
Bạc Lị gật đầu, định đi tìm Thorne và những người khác.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay cô đã bị nắm lấy.
Biểu cảm của Erik không có gì thay đổi, nhưng những ngón tay thon dài của cậu lại len lỏi giữa những kẽ tay cô, đan chặt vào nhau.
Cảm giác xâm lấn đầy tinh tế ấy khiến cô rùng mình một cái.
Là vì cậu thể hiện quá vụng về sao?
Nếu không thì tại sao chỉ nắm tay thôi lại khiến cô hồi hộp như lúc mới yêu vậy chứ?
Trong mắt những người trong đoàn xiếc, cảnh tượng này lại là một hình ảnh hoàn toàn khác.
Thorne không dám đối diện với Erik, chỉ cúi đầu đưa số tiền mặt vừa đổi được cho Bạc Lị.
Chiếc váy mà Bạc Lị mặc hôm nay rất mỏng, lại không có túi. Vì thế, cô tiện tay đưa lại cho Erik.
Erik hơi khựng lại một chút.
Cậu cũng không thích việc cô tin tưởng đám người trong đoàn xiếc như vậy.
2000 đô không phải số tiền nhỏ, vậy mà cô thậm chí còn không thèm đếm lại.
Thorne cứ nghĩ rằng chỉ cần đưa tiền xong là có thể rời khỏi tầm mắt của Erik.
Nhưng Erik lại đưa tay ấn cậu ta lại, cẩn thận kiểm tra từng tờ tiền trong tay, sau đó mới cho phép rời đi.
Lực tay của cậu mạnh đến đáng sợ, chỉ một cái ấn lên vai thôi mà Thorne có cảm giác nửa người mình rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng.
...Không biết tại sao tiểu thư Clermont lại ở cùng một người như thế này.
Thật sự quá đáng sợ.
Chỉ cần đứng trước mặt cậu thôi cũng đã phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.
Có khi nào, tiểu thư Clermont không phải tự nguyện ở bên cậu ta?
Thorne liếc nhìn những người khác trong đoàn xiếc, phát hiện bọn họ cũng có chung suy nghĩ với mình.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng rằng Erik là tình nhân bí ẩn của Bạc Lị.
Nhưng ánh mắt cậu nhìn cô lại chẳng có gì giống ánh mắt của người đang yêu, mà giống như một kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm con mồi hơn.
Sự hung hãn trong đôi mắt đó cũng hoàn toàn vượt xa giới hạn của một người bình thường.
Như một lưỡi dao sắc bén, có thể cắm thẳng vào cổ họng Bạc Lị bất cứ lúc nào.
Một người như vậy, chỉ cần nhìn thêm hai lần thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi tột độ.
Sao Bạc Lị có thể tự nguyện ở bên cậu ta được nhỉ?
Nhưng Bạc Lị không có vẻ gì là đang cần giúp đỡ cả, bọn họ cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy gì.
Mọi người trong đoàn xiếc đã quen với việc tin tưởng Bạc Lị vô điều kiện.
— Mặc dù không hiểu tại sao cô lại ở bên Erik, nhưng cô đã quyết định như vậy, chắc chắn là có lý do riêng của cô.
Thế là, cả nhóm ngoài mặt giữ thái độ hòa nhã, thực chất bên trong, ai nấy đều mang tâm tư khác nhau, cùng nhau bước vào một nhà hàng sang trọng.
Tại đây, Bạc Lị gặp một người — Charles Beaufort.
Vị nhạc trưởng nghiệp dư mà cô từng gặp trong nhà hát trước đây.
Charles đang ăn tối cùng bố mẹ tại nhà hàng, vừa nhìn thấy Bạc Lị liền vô cùng mừng rỡ.
Anh ta kể lại tình huống của Bạc Lị với bố mẹ mình. Dù gia đình không mấy hài lòng với xuất thân của cô, nhưng xét thấy phụ nữ tầng lớp thượng lưu cũng chẳng mấy ai có đầu óc linh hoạt, giỏi kinh doanh như cô, họ cũng dần chấp nhận.
Charles đã thuyết phục được bố mẹ tiếp nhận thân phận của Bạc Lị, nhưng vẫn cảm thấy khó khăn— làm sao để hẹn cô ra ngoài, vun đắp tình cảm, rồi cầu hôn cô đây?
Đang nghĩ cách thì không ngờ lại trực tiếp gặp cô ngay trong nhà hàng.
Anh ta lấy hết dũng khí, tiến lên hỏi Bạc Lị liệu cô có thể dùng bữa cùng bố mẹ anh ta không.
Charles biết yêu cầu này vô cùng đường đột và thất lễ, cũng không mong Bạc Lị sẽ đồng ý, nhưng không ngờ cô lại gật đầu chấp nhận.
Khoảnh khắc ấy, Charles hưng phấn đến mức đầu óc choáng váng— có lẽ anh ta thật sự có thể kết hôn với Bạc Lị, sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Thế là, bàn ăn vốn chỉ có mấy người đột nhiên mở rộng thành một bữa tiệc lớn đến mười một người, quy mô chẳng khác nào "Bữa Tiệc Cuối Cùng".
Mọi người trong đoàn xiếc hoàn toàn không hiểu nổi tình huống trước mắt.
Nếu Bạc Lị bị ép buộc ở bên Erik, vậy sao cô vẫn có thể thản nhiên dùng bữa cùng bố mẹ Charles?
Nếu cô không bị ép buộc, vậy tại sao Erik lại cho phép cô cùng bố mẹ một người đàn ông khác dùng bữa?
Còn Charles nữa, anh ta không nhìn thấy sao? Khi bước vào nhà hàng, Erik vẫn đang nắm chặt tay Bạc Lị đấy!
Những thắc mắc của mọi người nhanh chóng bị cơn thèm ăn xua tan—Bạc Lị gọi nguyên một bàn đầy ắp các món hàu xa hoa: hai tá hàu tươi sống, ăn kèm với bơ, sốt cay và nước cốt chanh.
Ngoài ra còn có hàu nướng, bánh nhân hàu, súp hàu kem đặc sánh. Món nào cũng tươi ngon, mọng nước, hương vị béo ngậy.
Chuyện gì đến cũng đã đến, trước tiên cứ ăn đã.
Nhưng những điều kỳ lạ vẫn chưa dừng lại.
Mẹ của Charles bắt đầu hỏi Bạc Lị về tên tuổi, quê quán và sở thích.
Bạc Lị mỉm cười trả lời từng câu một.
Charles sốt ruột: "Mẹ, mẹ không phải đã hứa với con là sẽ không làm khó cô ấy sao—"
"Vô dụng!" Bà Beaufort lạnh lùng trách mắng, rồi quay sang khen ngợi Bạc Lị: "Tiểu thư Clermont bình tĩnh hơn con nhiều, trả lời cũng rất khéo léo. Nếu con có được một nửa sự thông minh của con bé, cha mẹ đã không phải lo lắng về chuyện hôn sự của con thế này rồi!"
Nói xong, bà lại mỉm cười với Bạc Lị: "Tiểu thư Clermont, cô là một phụ nữ từng trải và thông minh, thật hiếm có. Trong thế giới này, một người phụ nữ muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp sẽ luôn bị những kẻ thiển cận ngáng đường."
Ngài Beaufort thì hoàn toàn không quan tâm đến cuộc trò chuyện, chỉ chăm chú tách vỏ hàu, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Bạc Lị chớp chớp hàng mi.
Cô thực sự từng nghĩ đến việc dùng Charles Beaufort để chọc tức Erik, nhưng chỉ đơn giản là hẹn hò xem kịch hay gì đó, không ngờ lại thành gặp mặt phụ huynh.
Làm thế này có phải kích thích quá mức không nhỉ?
Bạc Lị nghiêng đầu nhìn Erik.
Cậu đang ngồi ngay bên cạnh cô, cũng đang dùng dao tách vỏ hàu.
Nhưng khác với ngài Beaufort, động tác của cậu lạnh lùng mà sắc bén, con dao cắm thẳng vào vỏ hàu một cách chính xác, chỉ cần nhẹ nhàng xoáy một vòng, phần thịt hàu bên trong liền lộ ra.
Hàu vẫn còn sống, thịt tươi mềm, trôi nổi trong nước cốt.
Nhưng sự chú ý của Bạc Lị không nằm ở con hàu, mà là đôi găng tay da đen của cậu.
Cậu vẫn đeo găng tay khi tách hàu. Da thuộc bị nước thấm vào, thoang thoảng một mùi biển mặn mòi.
Bạc Lị: "......"
Cô có chút căm ghét trí tưởng tượng bẩn thỉu của mình.
Lúc này, Erik dùng dao cạy lấy thịt hàu, định đặt vào đĩa của cô.
Bạc Lị vội vàng từ chối: "Không không, tôi không ăn được đồ sống."
Cô không phải cố tình đối xử lúc nóng lúc lạnh với cậu, mà thực sự là cô không thể ăn đồ sống được. Nếu Erik muốn ăn, cô cũng sẽ âm thầm khuyên nhủ.
Nhưng sau khi nghe cô nói vậy, cậu chỉ thản nhiên đặt miếng hàu và con dao sang một bên, rồi dùng khăn ăn lau sạch nước hàu trên găng tay da đen.
Bạc Lị không thể đoán được cậu đang nghĩ gì.
Tối nay, cậu có vẻ quá mức bình tĩnh.
Dù cô đồng ý dùng bữa cùng bố mẹ Charles, ánh mắt cậu vẫn không gợn chút sóng nào.
Không biết là vì đã quen với sự khiêu khích của cô nên dần chịu đựng được, hay là đang sắp bùng nổ trong im lặng đây.
Bạc Lị mong rằng đó là vế sau.
Tốt nhất là ngay tối nay sẽ bùng nổ.
Charles nhận ra mối quan hệ giữa Bạc Lị và Erik dường như có chút bất thường.
Cả buổi tối, người đàn ông đeo mặt nạ đó không hề ăn một miếng nào, chỉ uống một ngụm rượu vang trắng.
Từ đầu đến cuối, cậu không hề liếc nhìn Charles dù chỉ một lần, cũng không gật đầu chào hỏi bố mẹ anh ta, cứ như họ không hề tồn tại.
Cậu dường như không quan tâm đến bất kỳ ai.
Thế nhưng, khi Bạc Lị vừa liếc nhìn chai sốt cay, còn chưa kịp mở miệng, cậu đã vươn tay lấy nó cho cô.
Bầu không khí giữa hai người họ vi diệu đến mức chẳng ai có thể chen vào.
Charles vốn tưởng rằng Bạc Lị đã có người trong lòng, có chút chán nản thất vọng. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại phát hiện hình như cô cũng không thích người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Khi cậu đưa chai gia vị cho cô, cô chỉ "ừm" một tiếng, chẳng buồn nói cảm ơn.
Nhưng khi Charles đưa cho cô một miếng chanh, cô lại nở một nụ cười ngọt ngào, nói: "Cảm ơn cậu, Charlie."
Cô vẫn nhớ biệt danh của anh ta là "Charlie". Charles vui sướng đến mức suýt nữa thì ngất đi.
Ngồi đối diện với Erik, Charles không hề nhận ra bầu không khí bên phía đoàn xiếc đã căng thẳng đến mức sắp đóng băng, chỉ chực chờ bùng nổ.
Thorne ngồi bên cạnh Erik, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo, sợ hãi đến mức dạ dày co thắt từng cơn.
Không biết Erik đang nghĩ gì, nhưng những ngón tay thon dài của cậu thi thoảng lại gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ngay bên cạnh tay cậu, là một con dao tách hàu dài bốn inch.
Có lẽ vì từng bị Erik thôi miên, Thorne vô cùng nhạy cảm với sát khí đang cuộn trào trong cậu vào lúc này.
— Cậu ta muốn giết Charles Beaufort.
Thorne lo sợ Erik sẽ bất ngờ cầm dao lên, phóng thẳng vào Charles.
Tên ngốc đó vẫn còn cười toe toét, hoàn toàn không hay biết bóng tối của cái chết đã bao trùm lấy mình.
Đúng lúc này, một người phục vụ bước đến, chuẩn bị múc súp cho Bạc Lị.
Erik bỗng nhiên đứng bật dậy.
Thorne giật nảy mình, suýt nữa chui tọt xuống gầm bàn vì sợ hãi.
Nhưng Erik chỉ đơn giản là cắt ngang hành động của người phục vụ, tự tay nhận lấy bát súp của Bạc Lị, hơi cúi người, đích thân múc súp cho cô.
Đây vốn là công việc của người phục vụ, nhưng cậu lại làm một cách điềm nhiên như không.
Charles vốn cũng định đứng lên gắp thức ăn rót rượu cho Bạc Lị, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của mẹ, anh ta liền ngồi xuống lại— một người đàn ông mà làm những chuyện này thì thật là mất mặt.
Bạc Lị cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn."
Sau bữa tối, dưới ánh mắt ra hiệu của mẹ, Charles vội vàng chạy đến, nhận lấy chiếc áo khoác từ tay người phục vụ, cẩn thận khoác lên vai Bạc Lị.
Bạc Lị thoáng ngẩn ra, sau đó mỉm cười với anh ta: "Cảm ơn cậu, Charlie."
Mặt Charles lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Tiểu thư Clermont, cô cũng thấy đó, bố mẹ tôi rất thích cô..."
Bạc Lị đội chiếc mũ rộng vành lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái đầy ý vị: "Vậy cậu muốn nói gì nào?"
Mặt Charles càng đỏ hơn: "Ý tôi là... ngày mai... tôi có thể... chúng ta có thể đi dạo một chút không?"
"Đương nhiên là được rồi, Charlie."
Charles mừng rỡ đến mức đỏ bừng cả mặt, vừa định quay lại báo tin vui cho mẹ mình thì phát hiện bên ngoài nhà hàng trời đã đổ mưa.
Anh ta đang định bảo phục vụ mang ô đến cho Bạc Lị, nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông đeo mặt nạ kia đã cởi chiếc áo khoác dài đến đầu gối của mình, trùm lên đầu cô.
Nước mưa thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của cậu, làm lộ ra những đường cơ bắp rắn chắc và đầy sức mạnh.
Đặc biệt là cánh tay của cậu, vòng cơ bắp to đến mức không một quý ông nào có thể sở hữu được.
Bọn họ đi đến bên xe ngựa.
Bạc Lị vịn lấy tay nắm cửa, vừa định tự mình trèo lên, nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông kia lại quấn chặt cô trong lớp áo khoác, bế ngang người cô lên, bước thẳng vào trong xe.