Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 58



Edit: Nhím.

Beta: Khánh Vân

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Mãi đến khi Bạc Lị thấy khó thở Erik mới hơi buông cô ra, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động như vậy, cũng là lần đầu tiên bộc lộ sự phụ thuộc mãnh liệt đến thế.

Tựa như cô đã lấp đầy những khoảng trống nửa đời trước của cậu, đã trao cho cậu tất cả những tình cảm mà cậu hằng khao khát nhưng chưa bao giờ được chạm tới.

Cậu phải luôn nhìn cô chằm chằm như vậy mới có thể chắc chắn rằng cô đang sống, đang thật sự tồn tại chứ không phải chỉ là những ảo tưởng hư vô.

Bạc Lị vẫn không biết câu nào của mình đã đả động được cậu, nhưng nếu điều đó khiến cậu vui thì cô sẵn lòng chấp nhận.

Chỉ là, dường như cậu vui hơi quá, không thể rời mắt khỏi người cô.

Dưới ánh nhìn lộ liễu của cậu, bầu không khí cũng trở nên sền sệt.

Bạc Lị cảm thấy mỗi miếng thức ăn mình nuốt xuống đều khiến nhịp tim của cô trở nên nặng nề hơn.

Dùng bữa tối xong, Bạc Lị hiếm khi cảm thấy không thể chống đỡ nổi, liền vội vã trốn về phòng ngủ. Nếu tiếp tục nán lại phòng ăn, cô sẽ chết chìm trong ánh mắt nóng rực của Erik mất.

Nếu chỉ đơn thuần là chiếm hữu thì cô vẫn có thể chống cự, thậm chí còn có thể đáp lại, bởi vì cô cũng có ham muốn chiếm hữu đối với cậu.

Nhưng ánh mắt cậu nhìn cô, tựa như đang xem cô là tất cả của mình.

Bạc Lị rùng mình.

Sẽ chẳng có ai xem một người là cả thế giới.

Giống như rất ít người có thể sống một đời cô độc, hầu hết người ta sống cùng người thân, có bạn bè hoặc người yêu ở bên cạnh.

Những mối quan hệ đan xen chằng chịt này tạo thành một chỗ dựa vững chắc, đối với đại đa số người, mất đi người yêu không phải là chuyện gì to tát, bởi họ vẫn còn tình cảm của gia đình hoặc bạn bè.

Nhưng nếu một người từ nhỏ đến lớn chưa từng được cảm nhận được những tình cảm ấy thì sao?

Erik chính là một người như thế.

Không lạ gì khi cậu nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

Đối với cậu, cô chính là gia đình, bạn bè, và cả người yêu.

Bạc Lị hít sâu một hơi, đi tắm trước. Sau đó cô viết thư hồi âm cho bà Ciri, hẹn gặp lúc ba giờ chiều ngày mai.

Cô xuống dưới lầu đưa lá thư cho người gác cổng, vừa xoay người lại đã chạm mắt với Erik.

Mấy chục phút trôi qua, ánh mắt của cậu vẫn nóng bỏng đến kinh hãi, nhiệt độ như muốn thiêu cháy, dường như không thể nào giảm xuống.

Dù đã yêu đương được một thời gian nhưng Bạc Lị lại cảm thấy bây giờ mới thật sự bắt đầu yêu.

"Làm sao thế?", cô hỏi.

Erik nhìn cô, với tay ra nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve vân tay của cô, rồi đan mười ngón tay vào nhau.

Trước đây cậu cũng từng làm động tác tương tự, nhưng tuyệt nhiên không...tham lam giống như bây giờ.

Tựa như đang dùng những cái chạm để hôn lên lòng bàn tay của cô.

Nhịp tim Bạc Lị đập nhanh hơn một chút.

Người mà luôn tránh né cô, bỗng nhiên mọi ánh mắt và cử chỉ của cậu lại trở nên trực tiếp như vậy... Cảm giác đối lập này, cô thật sự không thể chống cự.

Ngay sau đó, cậu không kìm được mà tựa cằm lên cổ cô, sống mũi chạm vào xương quai xanh của cô hít một hơi thật sâu.

Bạc Lị vòng tay ôm lấy eo cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Được rồi được rồi, sao hôm nay lại dính người vậy?"

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu thì biết.

Nửa đời trước của cậu hoàn toàn trống vắng.

Không ai cảm thông cho cậu, cũng chẳng ai đối xử tốt với cậu.

Thậm chí không có ai muốn lại gần cậu.

Giống như một hòn đảo cô độc phủ đầy cây bụi và gai góc, không có dấu vết của sự sống.

Món quà đầu tiên mà cậu nhận được chính là chiếc mặt nạ do mẹ tặng.

Cậu tưởng rằng chiếc mặt nạ này sẽ theo mình suốt cuộc đời, nhưng cô lại bảo cậu tháo nó ra.

Cô đã tiếp cận, cảm thông, tử tế với cậu.

Cô không thuộc về thế giới này nhưng lại dần giúp cậu hòa nhập với thế giới, hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.

Erik nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm trên cơ thể Bạc Lị.

Nhiệt độ cơ thể của cô hòa quyện với hơi thở của cậu, lầu đầu tiên trong đời khiến cậu cảm thấy mình cũng là một người hoàn chỉnh.

Sự chán ghét của mẹ, lời tiên tri của kẻ điên, những tiếng cười nhạo từ các y tá trong bệnh viện, những trận đấu máu chảy thành sông... Trong chốc lát dường như đều đã rời xa cậu, biến mất không còn dấu vết.

Đầu óc cậu chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, cũng chưa bao giờ tham lam như thế.

Mỗi một cử chỉ, hành động, tình yêu mà cô bộc lộ, cậu đều muốn nắm chặt, nhấm nháp từng chút một.

Một người chưa từng cảm nhận được tình yêu, khi bỗng nhiên được nhận được thứ tình cảm mà mình hằng ao ước sẽ trở nên tham lam như vậy, không biết kiềm chế, cũng không biết đủ.

Giống như lúc này, cậu bắt đầu cảm thấy cái ôm này không thể lấp đầy sự trống rỗng trong lòng.

Cậu muốn nhiều hơn nữa.

Thuận thế, cậu cúi đầu hôn cô.

Cô không từ chối.

Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, một tay đặt sau gáy, mạnh mẽ mút lấy đầu lưỡi của cô như thể bị mê hoặc, nuốt hết nước bọt tích tụ trong gốc lưỡi của cô.

Cô vẫn không kháng cự, thậm chí còn dung túng mà đáp lại cậu.

Cảm giác được chiều chuộng đó khiến từ trong ra ngoài của cậu đều như bị điện giật.

Một mặt cậu cảm thấy mình không xứng, mặt khác lại muốn biết cô có thể dung túng cậu đến mức nào.

Cậu là người có tính nam rất mạnh, say mê chơi trò săn bắn, thậm chí còn có bản năng giống như thú hoang săn mồi. Lý do khiến cậu luôn tránh né là vì không biết cô cũng thích cậu.

Lúc này, khi đã rõ lòng mình, cậu gần như là theo bản năng mà tiến công, đầu gối chạm vào hai chân của cô.

Tim Bạc Lị đập thình thịch, hai đầu gối mềm nhũn, vô thức lùi lại một bước.

Nhưng cậu vươn tay giữ chặt gáy cô, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, dường như có thể đâm vào người cô bất cứ lúc nào.

Bạc Lị bị cậu khóa chặt hai cổ tay, đè vào tường.

Một loạt những động tác cọ xát hỗn loạn, sự việc dường như khó có thể trở lại như trước.

Tuy vậy, cậu lại không tiến xa hơn, chỉ dây dưa giày vò đôi môi của cô.

Bạc Lị bị hôn đến mức cổ họng khô khốc, không biết có nên hỏi cậu lý do không tiếp tục... Có phải là vì cậu không biết hay không?

Lúc này, giọng của cậu lại vang lên kề sát môi cô: "Bạc Lị."

"Ơi?"

Giọng cậu không còn lạnh lùng nữa, giống như phát ra từ tận trong yết hầu, mang theo hơi nóng đến đáng sợ:

"Anh yêu em."

Không phải tiếng Anh, mà là tiếng Trung.

Ở nơi đất khách quê người, thậm chí là một nơi xa lạ cách hơn trăm năm, đột nhiên nghe thấy câu này... Bạc Lị gần như không thể diễn tả được sự rung động mà ba từ này mang đến cho cô.

Cô không kìm được mà trả lời bằng thứ ngôn ngữ mẹ đẻ của mình: "... Erik, em cũng yêu anh."

Erik không phản ứng lại.

Bạc Lị không nhịn được mà hỏi: "...Đừng noi là anh chỉ học mỗi ba chữ đó thôi nhé?"

Cậu khựng lại một chút, chôn đầu vào hõm cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Ừ."

Lần đầu tiên Bạc Lị thấy cậu buồn như vậy, không kìm được mà an ủi: "Không sao đâu, tiếng Trung không giống với những ngôn ngữ khác... Cũng giống như lúc em học tiếng Pháp, ban đầu cũng không hiểu được ngôi xưng giống cái giống đực."

Cậu lại khẽ "Ừ" một tiếng, dường như vẫn chưa được vui.

"Không sao mà", cô vỗ nhẹ lên tóc cậu, mỉm cười bảo, "Em sẽ dạy anh."

Cậu im lặng một lát rồi đột nhiên lên tiếng: "Em vừa nói là 'em cũng yêu anh', hay là 'em không yêu anh'?"

"Đương nhiên là ...", Bạc Lị vừa định nhắc lại, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chăm chú của cậu, cô bỗng nhiên ngộ ra, "Có phải anh lừa em nói lại lần nữa hay không?"

Cậu không trả lời ngay, chỉ cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Je t'aime."

Đó là câu "anh yêu em" trong tiếng Pháp, âm thanh nhẹ nhàng phát ra khi đầu lưỡi chạm đến vòm miệng, tạo thành một âm rung nhẹ kết hợp với giọng nói cực kỳ dễ nghe của cậu, khiến cô cảm thấy tai mình nóng bừng ngay tức khắc.

"Anh còn biết nói 'anh yêu em' bằng nhiều thứ tiếng khác", cậu chăm chú nhìn cô, thấp giọng hỏi, "Chúng ta trao đổi đi."

Bạc Lị lần đầu tiên có cảm giác không thể chịu nổi, không biết cậu đã thông suốt điều gì mà hoàn toàn không che giấu sự nam tính trong người mình,

cũng không tránh né tình cảm cậu dành cho cô nữa, mỗi chữ cậu nói ra đều thẳng thắn đến mức khiến cô mềm nhũn cả hai chân.

Cậu thậm chí còn chẳng che giấu sự phụ thuộc của một thiếu niên, bất kể cô làm gì, cậu đều từ phía sau vùi mặt vào cổ cô, như thể không bao giờ cảm nhận đủ mùi hương của cô vậy.

Bạc Lị bị cậu ngửi đến mức cảm thấy tim mình nghẹn lại, toàn thân như nằm trong nước muối vừa nóng vừa rát.

Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh dậy đã là buổi chiều, cảm giác cơ thể như bị vkiệt.

Cô uống hai ly nước lạnh mới giảm bớt cơn khát cháy cổ họng, rồi chợt nhớ ra hôm nay phải đi gặp bà Ciri.

Khác với mọi khi, Erik không rời đi mà vẫn ở trong phòng ngủ. Khi thấy cô tỉnh dậy, cậu bước đến, rất tự nhiên chôn mặt vào cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương của cô.

Bạc Lị nhớ ngay đến cảm giác nóng bức đêm qua, nhanh chóng đẩy cậu ra.

Từ đầu đến cuối cậu không hề đề cập đến chuyện tiến xa hơn, Bạc Lị cũng không dám nói, sợ cậu sẽ suy nghĩ vẩn vơ, cho rằng cô đề nghị làm chuyện đó trước hôn nhân là thói quen từ thời đại trước.

Tạm thời không thể tiến xa hơn, vậy thì cậu nên giữ khoảng cách với cô.

Bạc Lị lại uống thêm một ly nước lạnh nữa, rồi đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt, cô thay chiếc váy đi ra ngoài, Erik đã mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối, đang xỏ đôi găng tay màu đen vào.

Tuy nhiên khi nhìn thấy cô, cậu lại tháo găng tay, không chút ngần ngại nắm lấy tay cô.

Cậu dường như đã nghiện cảm giác tiếp xúc da thịt này, mỗi lần nắm tay, cậu đều vô thức xoa nhẹ lòng bàn tay của cô.

Bạc Lị không khỏi rùng mình, có cảm giác trái tim cô đã bị cậu xoa đến mức run rẩy.

Lúc bước ra ngoài, gió lạnh quét qua, cuối cùng cũng làm dịu đi cơn nóng bức suốt một đêm.

Bạc Lị ngồi lên xe ngựa đôi, tự mình cầm cương, điều khiển xe hướng về phía nhà phu nhân Ciri.

Erik không đi cùng cô.

Cậu sẽ ở đó đợi cô.

Không thể không nói, khi biết Erik sẽ bảo vệ mình, Bạc Lị lại cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Đến nơi này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm giác mình có thể đi bất cứ nơi đâu.

Nhà của phu nhân Ciri nằm ở đầu bên kia của hoa viên biệt thự, gần với khu đầm lầy, rất nhanh đã đến nơi.

Bạc Lị kéo cương, dừng xe lại bên đường, nhấc váy nhảy xuống.

Trở lại nơi cũ, tâm trạng của cô khá phức tạp.

Trước đây, mỗi lần đến đều xảy ra những chuyện không hay.

Hy vọng lần này là chuyện tốt.

Cô bước về phía cổng lớn biệt thự, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.

Bạc Lị dựa theo trí nhớ của mình mà đi.

Đi qua cổng biệt thự, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là hành lang được trang trí sang trọng, thảm đã được thay sang màu vàng, không còn nhìn thấy vệt máu trước đó.

Những bức tranh hai bên hành lang vẫn không bị gỡ xuống, bức tranh của phu nhân Ciri vẫn còn treo ở đó.

Chỉ thấy bà ta đội mũ lông đà điểu, dáng vẻ uy nghiêm, mặc váy dài cao eo, ở giữa thắt dây lưng đính ngọc trai, đeo găng tay dài bằng ren trắng, ngồi thẳng tắp trên ghế.

Bạc Lị cẩn thận quan sát bức tranh, cảm giác kì lạ khó nói thành lời lại lần nữa kéo tới.

Rốt cuộc là có gì không đúng chứ?

Cô rất chắc chắn, phu nhân Ciri không phải là người mà cô quen biết.

Cô cũng chưa từng gặp ai có ngoại hình giống vậy trong thời hiện đại.

Cảm giác kì quái ấy xuất phát từ đâu?

Mấy chục giây trôi qua, Bạc Lị bỗng rùng mình, một cơn ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.

Cô cuối cùng cũng nhận ra bức tranh này là lạ ở đâu.

Dù là trang sức hay trang phục của phu nhân Ciri thì đều là kiểu dáng của thế kỷ 19.

Tuy nhiên, trên chiếc găng tay ren trắng của bà ta lại là một chiếc đồng hồ thông minh.

Vì dây đồng hồ là kiểu xích bạc, mặt đồng hồ lại màu đen tuyền nên trước đây cô đã bỏ qua nó, lần này quan sát kỹ càng mới phát hiện ra điểm đáng ngờ.

Nếu phu nhân Ciri cũng là người xuyên không, bà ta sẽ không đeo chiếc đồng hồ này lộ liễu như vậy.

Đây hẳn là món quà kỷ niệm của một người xuyên không khác tặng cho bà ta.

Bạc Lị ngay lập tức nhớ lại những lời mà bà Merlin đã từng nói.

"Tôi đã nhiều lần nói với chủ nhân rằng Boyd không phải là người tốt, nhưng dù thế nào chủ nhân cũng không chịu tin thuật thôi miên là giả."

"Bởi vì chủ nhân đã từng gặp ma thật."

"Con nhóc đó làm tôi rất thất vọng, tôi coi nó như con gái ruột, nhưng nó thì sao, mang theo trang sức vàng bạc để bỏ trốn cùng mụ đàn bà du côn, để tôi một mình lại trong căn nhà này."

Nghĩ lại, lần đầu tiên gặp bà Merlin, bà đã gọi cô là "mụ đàn bà du côn".

Nhưng cô tự thấy bản thân mình chẳng có chút nào du côn cả.

Vậy thì, liệu có phải cô hành xử quá giống với "mụ đàn bà du côn" đã bắt cóc phu nhân Ciri, nên bà Merlin mới cho rằng cô cũng là một kẻ du côn?

Quan trọng nhất là, cô và bà Merlin không có xung đột về mặt lợi ích.

Nếu chỉ đơn giản là thấy cô phiền phức vì nhắc lại chuyện cũ, bà Merlin hoàn toàn có thể đuổi cô đi, không cần phải mạo hiểm bị cảnh sát bắt để ném cô vào hầm ngục.

Rõ ràng bà Merlin vì chuyện "mụ đàn bà du côn" trước đây nên mới trút giận lên cô như vậy.

Sau nhiều ngày, bí ẩn cuối cùng cũng đã được giải đáp.

Tuy vậy, Bạc Lị lại không được vui mừng như cô nghĩ.

Cô nhận ra, hình như mình không còn muốn trở về nữa.

Ở đây, cô có sự nghiệp, có bạn bè, có người yêu xem cô là tất cả.

Còn trở về thì sao?

Cô sẽ lại trở thành một đứa con có cũng được không có cũng chẳng sao của cha mẹ, rơi vào cảnh "hai bàn tay trắng", mỗi ngày chỉ biết chơi game, xem phim kinh dị hoặc đọc kịch bản.

Bạc Lị chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, cô lại tìm được "cảm giác thuộc về" ở hơn một trăm năm trước.

Nhưng sự thật là như vậy.

Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị quay người rời đi thì một giọng nữ nhẹ nhàng ấm áp vang lên từ phía sau lưng:

"Cô Clermont, nếu đã đến rồi thì sao không vào ngồi một lát?"