Edit: Señorita
✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°
Bạc Lị quay lại nhìn.
Chỉ thấy một người phụ nữ trông rất ung dung quý phái đứng ở cuối hành lang. Gương mặt cô khá giống với bức chân dung, nhưng thoạt trông trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn và cũng uể oải, suy sụp hơn.
Bạc Lị dè dặt cất tiếng: "...Phu nhân Ciri?"
"Cứ gọi tôi là Diana là được," cô mỉm cười nói. "Tôi vẫn chưa kết hôn."
Bạc Lị để ý thấy Diana mặc một chiếc váy có kiểu dáng kỳ lạ - vạt váy chỉ dài đến đầu gối, để lộ ra một phần ống quần và đôi giày. Nhưng cho dù đã dung hòa đến mức ấy, ở nơi này, kiểu ăn mặc ấy vẫn bị coi là không đúng mực.
Bạc Lị theo cô vào phòng khách.
Diana mời cô ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì bước đến bên lò sưởi, nửa quỳ xuống và bỏ thêm than vào lò.
Tuy là một tiểu thư nhà giàu nhưng cô lại rất thành thạo việc này, hình như cô đã sống một mình trong thời gian dài.
Bắt gặp ánh mắt quan sát của Bạc Lị, Diana hơi ngẩng đầu lên, gương mặt có mấy phần kiêu ngạo: "Chắc cô đang nghĩ tôi thật nghèo nhỉ? Nghèo đến nỗi không thuê nổi người hầu."
"Không," Bạc Lị lắc đầu, "Tôi thấy cô rất đặc biệt."
Diana bỗng lặng thinh trong chốc lát, rồi cô vỗ nhẹ phủi tro dính trên tay và ngồi xuống: "Cô biết tại sao tôi tìm cô không?"
"Trước đây tôi tưởng... cô muốn báo thù cho bà Merlin..." Bạc Lị lưỡng lự nói, "Nhưng giờ thì không chắc nữa."
"Merlin là một bảo mẫu tốt, nhưng quá bảo thủ. Bà ấy sống chết không chịu chấp nhận chuyện tình cảm giữa tôi và Jane."
Bạc Lị rất tò mò về người tên "Jane" mà cô ấy nhắc đến, nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, không hỏi gì thêm.
Có vẻ như Diana cũng không định giấu diếm, cô ấy đưa cho cô một quyển sổ tay: "Chắc cô cũng tò mò tại sao tôi lại biết đến cô... Là do Merlin đã nhắc đến cô trong nhật ký của bà ấy."
Bạc Lị khựng lại, nhận lấy cuốn sổ rồi lật ra xem. Quả đúng là nét chữ của bà Merlin - non nớt, ngay ngắn như chữ viết của một đứa trẻ vừa mới biết đọc biết viết.
Nói chính xác thì đây không hẳn là nhật ký vì trên đó chẳng ghi ngày tháng nào. Có lúc cả trang chỉ toàn là lời chửi rủa Diana, có lúc lại là ghi chép sơ sài vài khoản chi tiêu trong ngày.
Bạc Lị lật thẳng đến những trang cuối
"Con oắt này giống hệt J. Lần nào thấy nó mình cũng thấy phiền, phiền, phiền."
"Nó lại đến hỏi chuyện của D, phiền thật."
"Triki và Boyd chết rồi, chuyện làm ăn khó khăn rồi, Thorne lại bị trả về nữa. Phiền, muốn giết người quá!"
"Muốn giết con oắt lắm mồm kia quá!"
"Không thể trách tôi được. Tôi chưa từng buôn bán người lành lặn bao giờ, cũng không ra tay với người bình thường. Muốn trách thì trách con oắt đó giống J quá, giọng nói cũng giống nữa. Tôi căm thù J. Cô ta cướp đi bảo bối của tôi, cả ví tiền của tôi nữa. Nếu không tại J, tôi đã chẳng phải sa ngã đến mức đi làm ăn với quỷ dữ. Tất cả là lỗi của J. Bọn nó đáng chết!"
Trang cuối cùng của quyển nhật ký là những lời lảm nhảm đầy điên loạn của bà Merlin:
"Diana yêu dấu, bà biết cô sẽ đọc được. Cô đã tìm J bao lâu nay, tìm đến bao nhiêu nhà ngoại cảm, nhưng không ngờ đúng không, bà mới là người tìm ra manh mối của J trước."
"Con oắt Clermont này chắc chắn có liên quan đến J. Chắc chắn bọn nó đến từ cùng một nơi. Có thể còn quen biết với J của cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa đâu."
Bạc Lị đoán không sai, lý do bà Merlin ném cô xuống hầm là vì căm ghét, giận cá chém thớt cô, cũng là để trả thù Diana.
Chỉ có điều, người tên "Jane" ấy, rốt cuộc là người xuyên không, hay chỉ là một người phụ nữ quá lập dị?
Nếu Jane là người xuyên không, vậy thì cô ấy đã chết rồi, hay là... đã trở về thời hiện đại?
Sắc mặt Bạc Lị không hề thay đổi, nhưng những ngón tay của cô khẽ run lên.
Nếu là một tháng trước, khi gặp được Diana, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại truy hỏi tung tích của Jane.
Thế mà giờ đây, cô lại chần chừ, không dám hỏi tiếp.
Cô nhớ lại lúc mới xuyên không - cảm giác hoang mang, sợ hãi khi không thể tự bảo vệ bản thân, vắt hết óc, cẩn thận từng chút một để được sống tiếp.
Đến tận bây giờ, cô vẫn phải luôn tính toán, dàn xếp, mới có thể sống được như một người đàn ông trong xã hội này.
Nếu cô trở về thời đại của mình thì sao?
Có thể sinh hoạt sẽ tiện lợi hơn, những lời chỉ trích nhắm vào phụ nữ cũng sẽ ít đi rất nhiều, nhưng chúng vẫn không bao giờ biến mất hoàn toàn.
Ở thế kỷ XIX, nếu một người phụ nữ đi ngoài đường một mình vào ban đêm gặp phải cướp, hàng xóm sẽ nói tất cả lỗi là của cô ta, vì cô ta ra ngoài quá muộn lại không có đàn ông đi cùng nên mới bị chúng dòm ngó.
Vậy ở thế kỷ XXI thì sao?
Có thể người ta sẽ không chỉ trích việc cô ấy ra ngoài buổi tối, nhưng sẽ âm thầm phát tán ảnh của cô, thêu dệt đời sống về đêm "phong phú" của cô, lan truyền hàng vạn lời đồn thất thiệt...
Hai thời đại, cách nhau hơn một trăm năm.
Ngỡ là khác biệt lớn lao, hóa ra lại chẳng khác nhau là mấy.
Lò sưởi cháy rực quá, nó khiến căn phòng tiếp khách trở nên thật ngột ngạt.
Ấy vậy mà Bạc Lị đang ngồi cạnh lò sưởi lại lạnh run cả người, cứ run rẩy từng đợt từng đợt.
Trái tim cô như bị thả rơi từ trên cao vời vợi, khiến cơn run rẩy mất trọng lượng lan khắp người cô.
Cô nhớ lại hồi nhỏ, khi các bạn học đều mong được tan học, còn cô thì chỉ mong có thể ở lại trường mãi mãi.
Bởi vì mỗi lần về đến nhà, nơi đó luôn trống rỗng không một bóng người.
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết cách đeo tai nghe, dùng âm nhạc để cản hết mọi thứ và giả vờ như mình đang sống ở một thế giới khác.
Khi lớn lên, cô lại tình cờ đến được một thế giới khác.
Chẳng lẽ, giờ là lúc cô phải trở về nhà rồi sao?
Quan trọng hơn cả là Bạc Lị không biết liệu mình thật sự không muốn quay về, hay cũng chỉ như khi còn bé vì đã quá quen với "trường học" này mà sợ phải trở về "ngôi nhà" của mình?
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ đến Erik - Erik quá quan trọng, chỉ cần thả con át chủ bài này ra, cô sẽ có được thắng lợi tuyệt đối.
Đúng lúc ấy, giọng nói dịu dàng của Diana vang lên từ phía trước: "Tiểu thư Clermont, cô đang nghĩ gì vậy?"
Bạc Lị hoàn hồn.
"Cô đang nghĩ...Jane đang ở đâu và đã trở về như thế nào, đúng không?"
Bạc Lị: "Tôi không..."
Diana mỉm cười như thể không tin lời cô: "Tôi cũng không biết Jane đã đi đâu. Nhưng thi hài của cô ấy vẫn còn được chôn ở sau viện."
Bạc Lị kinh ngạc: "Gì cơ? Jane chết rồi?"
Thông tin này nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô còn tường Jane đã xuyên trở về.
Diana mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cô ấy chưa chết."
Bạc Lị vẫn còn sững sờ.
"Buổi sáng hôm cô ấy rời đi cũng giống như biết bao buổi sáng khác," Diana rũ mi, "Chỉ ngủ một giấc thôi, vậy mà không bao giờ tỉnh dậy nữa. Tôi đã tìm đủ mọi nhà ngoại cảm, cố gắng liên lạc với cô ấy, nhưng không một ai có thể nói rõ thân thế thật sự của cô ấy. Tôi từng thử gọi hồn, lập trận pháp... nhưng đều vô ích. Những năm qua, tôi đi khắp nước Mỹ, thậm chí đến cả nơi ở của người da đỏ, gặp các tộc trưởng của họ... Vì chuyện này mà tôi còn lên báo. Họ gọi tôi là nữ kỵ sĩ điên loạn. Nhưng... vẫn chẳng có kết quả gì cả."
"Điều đáng sợ nhất là, những thứ cô ấy để lại cho tôi cứ dần dần biến mất, như thể thế giới này đang cố gắng xóa sạch mọi dấu vết cô ấy từng tồn tại."
Cô ấy giơ tay lên - trên tay cô chính là chiếc "đồng hồ thông minh" trong bức tranh, nhưng nhìn lại vẫn không giống lắm, trên cổ tay cô hiện giờ lại là một khối obsidian đen được mài dũa vuông vắn.
"Đôi lúc, tôi còn nghĩ mình đã điên rồi, Jane chỉ là một người bạn đồng hành do tôi tưởng tượng ra, từ đầu đến cuối chưa từng thực sự tồn tại," Diana nói. "Nhưng nếu Jane không tồn tại, thì làm sao tôi biết phụ nữ có thể mặc quần, có thể cưỡi ngựa, có thể rong ruổi khắp nơi như đàn ông?"
"Tôi vừa đọc được câu chuyện của cô trên báo thì lập tức nhớ đến Jane." Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Bạc Lị. "Cách làm việc của hai người... gần như giống hệt nhau. Chỉ là, Jane là người lai da đen và da trắng. Cô ấy không thể kiêu ngạo như cô được. Ở miền Nam, người da trắng và da đen kết hôn là phạm pháp."
Mãi sau, Bạc Lị mới tìm lại được giọng nói của mình: "Trước khi đi... Jane có biết mình sẽ rời khỏi đây không?"
Diana cẩn thận ngẫm lại rồi lắc đầu: "Tôi không biết."
Bạc Lị nghẹn lời.
"Nhưng cô ấy từng nói... cơ thể này không phải là của cô ấy," Diana nói. "Tôi không hiểu câu này có nghĩa là gì, cô có hiểu không?"
Bạc Lị hiểu.
Jane, cũng giống như cô, là một linh hồn nhập xác nhưng lại mang theo những thứ thuộc về thời hiện đại.
Trong lòng cô chợt hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Nói cách khác, cô cũng sẽ giống Jane - vào một buổi sáng nào đó, đột ngột ra đi không một dấu hiệu báo trước và những vật phẩm mà cô mang đến... cũng sẽ dần dần biến mất?
Hơn nữa, không ai biết sau khi chết, cô sẽ trở về hiện đại... hay là thực sự chết luôn?
Đã lâu rồi Bạc Lị không còn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc này đây, tim cô đập loạn, sống lưng lạnh toát, tay chân bủn rủn.
Cô không dám tưởng tượng, sau khi mình biến mất... sẽ đi đâu.
Càng không dám tưởng tượng, sau khi mình biến mất... Erik sẽ thành ra thế nào.
Nếu sớm biết mình sẽ biến mất, Bạc Lị chắc chắn sẽ không bắt đầu mối quan hệ với Erik.
Cô không phải là người tốt.
Thậm chí cô từng nghĩ, nếu có thể quay về hiện đại, cô sẽ bình tĩnh gạt Erik ra khỏi kế hoạch, bình tĩnh so sánh sự khác biệt giữa hai thời đại mà không vướng bận gì.
Nhưng cái kiểu sau một giấc ngủ ra đi bên cạnh người yêu vẫn quá... ngoài sức tưởng tượng.
Bạc Lị không dám nghĩ tới cảnh ấy, nếu đổi lại là cô tỉnh dậy, phát hiện Erik đã chết... thì sẽ đau đớn đến mức nào.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Thật ra Diana cũng chẳng cho cô được nhiều tin tức hữu ích.
Ví dụ như Jane có muốn quay về không? Có lén tìm cách trở lại thời đại cũ không?
Cũng có thể, Jane không hề quay về hiện đại, mà vì mắc căn bệnh nguy kịch nào đó rồi qua đời — chỉ là Diana không chịu chấp nhận sự thật mà thôi.
Huống hồ, cho dù cuối cùng có trở lại được, chỉ cần cô muốn quay lại nơi này, nhất định cô sẽ tìm được cách.
Bạc Lị tin điều đó.
Mấy chục giây trôi qua, cuối cùng cô cũng tạm trấn tĩnh lại, ngẩng lên nhìn Diana: "Vậy... hôm nay cô tìm tôi, chỉ để kể về Jane thôi sao?"
"Tất nhiên không," từ đầu đến giờ giọng Diana vẫn rất dịu dàng, nhưng sâu trong đó lờ mờ hiện lên sự điên cuồng "Tôi chỉ muốn nhìn xem, cô giống cô ấy đến mức nào. Tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ hoàn toàn quên mất cô ấy, cũng như tôi đang dần quên công dụng của thứ này vậy."
Bạc Lị chỉ im lặng.
"Đáng tiếc," Diana thở dài, giọng nhẹ như gió, "Jane của tôi là độc nhất. Hai người chẳng giống nhau chút nào."
Bạc Lị bỗng lên tiếng: "Thứ trên tay cô gọi là 'đồng hồ thông minh'. Ở thời đại của chúng tôi, nó dùng để nghe điện thoại hoặc đo nhịp tim."
Diana sững người.
Đôi mắt cô mờ dần như đang chìm vào hồi ức, một lúc sau mới khẽ gật đầu: "...Cảm ơn cô, tôi nhớ ra rồi."
Cuối cùng cô cũng nhớ ra lần đầu tiên cô đeo chiếc đồng hồ này là khi nào.
Khi ấy, Jane đứng trước mặt cô, dịu dàng nói: "Tiểu thư, chúng ta chơi một trò chơi nhé. Nếu cô thật sự không thích tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ quấn lấy cô nữa."
Rồi Jane đeo chiếc đồng hồ vào tay cô, nắm chặt cổ tay cô, vừa nghiêng người đến gần, vừa lạnh lùng nói: "Xem kìa, nhịp tim của cô còn thành thật hơn cô nhiều."
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Jane mở chiếc đồng hồ này.
Suýt nữa cô đã quên chuyện đó.
Vẻ mặt Diana thoáng chút ngẩn ngơ.
Jane đã mang đến cho cô sự tự do... nhưng cũng chính cô ấy nhốt cô vào ngục tù.
Khi Bạc Lị rời khỏi phòng tiếp khách thì nghe thấy một tiếng nức nở bị kìm nén.
Cô thoáng do dự, rồi quay lại phòng khách.
Diana thấy cô trở lại, liền ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, dáng vẻ tao nhã, chiếc cổ vẫn luôn được giữ thẳng đầy kiêu hãnh: "Tiểu thư Clermont, còn chuyện gì sao?"
Bạc Lị nói thẳng: "Tôi sợ cô sẽ tự sát, nên quay lại xem thử."
Diana khẽ cười, vẻ kiêu hãnh lại hiện lên: "Cô yên tâm, tôi sẽ không tự sát đâu. Tôi sắp du lịch tiếp rồi. Lần này, tôi định đến dãy núi Rocky. Chẳng mấy cô sẽ được thấy du ký của tôi trên mặt báo thôi. Dù cô ấy có quay về hay không, tôi vẫn sẽ sống tốt."
Bạc Lị cảm thấy khâm phục cô ấy.
Diana chưa từng được hưởng nền giáo dục hiện đại, nhưng giữa vùng đất miền Nam đầy định kiến lại có thể yêu một người phụ nữ lai và sau khi người ấy "mất", vẫn một mình du hành, băng rừng vượt biển.
Cô mạnh mẽ, kiêu hãnh, bình tĩnh hòa nhã - điều đó khiến sự lo lắng của Bạc Lị có vẻ dư thừa.
Bạc Lị khẽ gật đầu với cô, rồi xoay người rời đi.
Mãi đến khi bước ra khỏi biệt thự, Bạc Lị giật mình nhớ ra.
Chết rồi, trước khi vào đây cô lo Diana sẽ vì bà Merlin mà trả thù mình nên đã bảo Erik đợi sẵn trong biệt thự.
Ai ngờ đâu, Diana lại có một quá khứ phức tạp đến vậy.
Không biết lúc trong biệt thư Erik đã nghe được bao nhiêu và hiểu được bao nhiêu...
Bạc Lị bỗng cảm thấy bất an.
Rõ ràng cô không có ý định quay về hiện đại, cũng chẳng định chia tay Erik, nhưng tự dưng lại sinh ra cảm giác mình là một kẻ bội tình bạc nghĩa.
Cô có chút ghét suy nghĩ suốt ngày bay xa của mình.
Lúc này rồi mà điều đầu tiên cô nghĩ lại lại là nếu cậu biết cô có thể quay về hiện đại bất cứ lúc nào, cậu sẽ có phản ứng gì?
Cậu sẽ lo được lo mất hay có những hành động quá khích?
Vừa nghĩ tới việc có thể cậu sẽ bị chọc tức, lộ ra những mặt mà cô chưa từng thấy, thậm chí lạnh lùng trừng phạt cô, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với dáng vẻ dựa dẫm vào cô ngày trước.
Cô bỗng thấy thật... hào hứng.
Mới chỉ nghĩ thôi mà cảm giác khô nóng mạnh mẽ giống lúc ra cửa buổi chiều lại sộc thẳng lên đầu.
Cô lập tức hít sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Thôi vậy, làm thế là đứt cương luôn quá.
Vẫn nên giải thích cẩn thận cho cậu rằng cô không định trở về vậy.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn chạy trốn, kiếm tìm một thế giới không liên quan đến thế giới thực.
Giờ đây cô đã tìm ra rồi.
Không cần phải quay về thế giới thực bẩn thỉu và mục ruỗng kia nữa.
Bạc Lị thở phào rồi rời khỏi biệt thự, nhưng cô không nhìn thấy Erik.
Cô hơi bực bội, chẳng lẽ cậu không theo cô?
Bỗng lúc ấy một bàn tay đeo chiếc găng đen đặt lên vai cô.
Bạc Lị chớp măt: "Erik à?"
Không có tiếng trả lời.
Cậu vòng tay ôm cô từ phía sau, cúi đầu, mũi nhẹ vấn lấy gáy cô, hơi thở nặng nề và nóng cháy.
"Anh nghe được hết rồi à?" Cô nói.
Vẫn không ai trả lời.
Cậu như thể không để ý đến cuộc trò chuyện giữa cô và Diana, chóp mũi cứ vương vấn quấn từ gáy đến vai cô.
Không biết có phải bị mùi hương kích thích thích không mà hơi thở của cậu càng lúc càng dồn dập và nóng bỏng.
Bạc Lị ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Khi trước, đúng là em muốn quay về. Nhưng nghĩ lại ở thời đại kia chẳng có gì khiến em lưu luyến... ở lại đây tốt hơn."
Cô cười: "Đương nhiên, trừ nguyên nhân là anh ra, còn do một suy nghĩ khá xấu khác của em nữa - sau khi quay về, em sẽ lại trở thành một Bạc Lị bình thường. Sống ở đây, tuy từng tiếng nói và cử động đều bị người đời chỉ trích nhưng em cũng sẽ trở thành một cá thể đặc biệt nhất.
Cậu vẫn im lặng.
Bạc Lị tuy hơi nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao cái gì cô cũng đã nói cho cậu rồi, ngay cả những suy nghĩ thầm kín nhất cũng không che giấu.
Thế nhưng, nếu lúc này cô quay lại thì sẽ nhận ra đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của Erik đã hoàn toàn mất kiểm soát, gần như điên cuồng.