Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 60



Edit: Nhím

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị trở lại biệt thự, phát hiện người của đoàn xiếc đã đến, trong phòng khách ngập tràn tiếng trò chuyện cười đùa.

Gần đây Flora đang học múa ba lê. Điều bất ngờ là, đôi chân bị cong của cô bé lại trở thành một lợi thế.

Lần đầu tiên duỗi thẳng chân, cô bé đã ôm chầm lấy Bạc Lị mà bật khóc: "Tiểu thư Clermont ... nếu không có chị, em thậm chí còn không biết mình có thể múa ba lê ... nếu như không có chị ..."

Bạc Lị dịu dàng an ủi một lúc cô bé mới nín khóc.

Hiện tại, Flora đang đung đưa xích đu ở sân sau, mũi chân lúc duỗi thẳng, lúc lại thả lỏng, trông vô cùng vui vẻ.

Trong thời gian đoàn xiếc tạm ngừng hoạt động, dù Bạc Lị đã nhiều lần khẳng định rằng tiền vẫn đủ dùng, nhưng những người khác vẫn ra ngoài tìm việc làm thêm — Emily nhận công việc thêu chữ lên quần áo của các phu nhân tiểu thư, còn Mabel thì đảm nhận việc nhồi lông vũ.

Theodore vốn cũng định ra ngoài tìm việc nhưng bị Bạc Lị kiên quyết ngăn lại — anh là giám công của khu nhà trọ, không thể rời khỏi công trường.

Còn Thorne thì thậm chí không dám nhắc đến chuyện làm thêm. Mọi người đều cho rằng việc cấp bách nhất bây giờ của cậu là học đọc, học toán và học cách mắng người, để có thể sớm giúp đỡ Bạc Lị xử lý công việc sổ sách nợ nần.

Thú vị nhất là sự thay đổi của Rivers — anh vậy mà lại gia nhập một tổ chức từ thiện ở địa phương, giúp đỡ người nhập cư, người khuyết tật cùng những nữ công nhân viết đơn kiện hoặc lập di chúc.

Bạc Lị hỏi anh tại sao lại làm vậy, Rivers cà lơ phất phơ cười nói: "Đương nhiên là để tích lũy danh tiếng rồi."

Rõ ràng chỉ là lời khách sáo, sự thật là anh đã bị bầu không khí của đoàn xiếc cảm hóa rồi.

Ai mà không bị bầu không khí ở đây cảm hóa chứ?

Mỗi khi nhìn thấy nhóm người này, trong lòng Bạc Lị lại dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Cô chỉ là một kẻ qua đường, vậy mà lại thay đổi vận mệnh của biết bao nhiêu người.

Có lẽ không phải là cô thay đổi số phận của họ, mà là họ đã thay đổi số phận của cô.

Bạc Lị bước vào phòng khách.

Theodore lập tức bước đến báo cáo với cô về tiến độ thi công của khu nhà trọ.

Rivers cũng tiến lại gần: "Đây là bài viết của Bob, mời cô xem qua."

Bạc Lị nhận lấy, còn chưa kịp xem thì Flora đã chạy tới, khoe với cô điệu múa ba lê mới học được: "Tiểu thư Clermont, chị nhìn này, đây là Arabesque ..."

"Được rồi", Thorne đẩy cô bé sang một bên, "Ngay cả con chó ven đường cũng biết điệu Ara gì đó của cô rồi. Học lâu như vậy mà chỉ biết vài tư thế, đến khi nào mới có thể múa một điệu ba lê hoàn chỉnh cho mọi người xem?"

"Anh hiểu cái gì!", Flora không phục, phản bác lại, "Không học động tác sao học vũ điệu được? Anh làm toán xong chưa? Cứ tới đây làm phiền hoài."

"Tôi làm xong lâu rồi", mặt Thorne đỏ bừng, "Tôi đang định cho tiểu thư Clermont xem ..."

Bạc Lị xem qua bài thi của Thorne một lượt, thấy cậu đạt điểm tuyệt đối, không nhịn được mà khen vài câu.

Cứ vậy, lời khen này lại khiến Thorne và Flora cãi nhau ầm ĩ.

Hai người họ không ngừng đấu đá, cuối cùng bị Mabel đuổi sang một bên.

Bạc Lị thấy cô cứ liên tục dụi mắt, bất lực bảo: "Cô và Emily không nghỉ ngơi tí nào đúng không? Các cô thật sự không cần phải ..."

Mabel ngắt ngang lời cô: "Tiểu thư Clermont, tôi hiểu ý tốt của cô, cô không muốn thấy chúng tôi vất vả. Nhưng cô có từng nghĩ rằng, cô không thể nuôi chúng tôi cả đời ..."

Bạc Lị định nói "tôi có thể", nhưng không hiểu sao câu nói lại nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.

Mabel dường như không chú ý đến sự do dự của cô, mỉm cười tiếp tục: "So với những người khác, tôi và Emily đều đã rất may mắn rồi. Rất nhiều nữ công nhân ở nhà máy còn không có đèn khí gas, chỉ có thể làm việc dưới ánh nến ... Nhìn chúng ta xem, vừa có đèn khí gas vừa có đèn điện, không những kim chỉ mà cả lông tơ trên ngón tay cũng thấy rõ ràng."

Bạc Lị đành nuốt lại câu khuyên nhủ vào trong, bảo Theodore để ý đến họ, chỉ cho phép làm việc sáu tiếng một ngày, nếu vượt quá thì tịch thu lại dụng cụ làm việc của họ.

Rivers nói: "Trên đời này lại có một ông chủ như tiểu thư Clermont, chỉ cho phép nhân viên làm việc sáu tiếng một ngày, tôi xem như đã được mở mang tầm mắt rồi. Câu chuyện này phải để cho Bob viết lại, rồi đăng báo cho mọi người biết mới được!"

Bạc Lị mặc kệ anh: "Họ đâu phải làm việc cho tôi, khi nào các anh làm việc cho tôi, tôi sẽ cho các anh biết bóc lột người khác là như thế nào."

Trong phòng khách vang lên một trận cười, nhưng ai cũng hiểu rằng, họ sẽ không bao giờ gặp được ông chủ tốt như tiểu thư Clermont nữa.

Lúc này, bà Freeman gọi họ vào ăn tối.

Bạc Lị chợt phát hiện hình như Erik đã biến mất, liền nói: "Mọi người cứ ăn trước, đừng chờ tôi, tôi có chút việc."

Mọi người trong đoàn xiếc đều tin tưởng cô vô điều kiện, cô nói gì họ đều làm theo. Chẳng bao lâu sau, tiếng cười đùa trò chuyện cùng âm thanh dụng cụ ăn uống va chạm từ phía phòng ăn vang lên.

Bạc Lị đi lên tầng hai, vẫn không thấy bóng dáng của Erik.

Cô đẩy cửa phòng ngủ, còn chưa kịp bước vào, một dải lụa đen xuất hiện trước mắt cô.

Bạc Lị ngẩn người, theo phản xạ định quay đầu, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay siết lấy cằm, đồng thời mắt cô cũng bị bịt kín bằng dải lụa đen.

Tầm nhìn lập tức rơi vào bóng tối.

Mọi giác quan đều trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Bạc Lị cảm nhận được hơi thở của Erik.

—Nóng hổi, khô khan, tràn đầy nguy hiểm.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng hơi thở của cậu tối nay có vẻ mạnh mẽ và mang tính công kích hơn bất kỳ lúc nào trước đây, tấn công từ đằng sau, dường như là có ý vây bắt.

Bạc Lị nghĩ, cuối cùng cậu cũng đã thức tỉnh rồi sao?

Lúc này, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của Erik vang lên bên tai cô: "Mỗi lần em nói chuyện với họ, anh đều muốn giết họ."

Bạc Lị ngẩn người, không ngờ câu đầu tiên cậu nói lại như thế này, "Họ?"

"Mabel, Emily, Flora, Thorne, Theodore, Freeman, Rivers, ..."

Bạc Lị thấy cậu lạnh lùng kể tên những người muốn giết, đều là những người thân thuộc xung quanh cô, khiến cô cảm thấy hơi rùng mình: "Được rồi, được rồi, không cần phải liệt kê từng người một đâu ... Họ làm gì mà khiến anh phải như vậy?"

Điều làm da đầu cô tê dại hơn nữa là thứ tự những cái tên bị cậu nói ra đều không phải là ngẫu nhiên, mà được sắp xếp theo mức độ cô thân thiết với từng người.

Người cô thân thiết nhất quả thực là Mabel, tiếp đến là Emily, Flora và Thorne.

Cậu đã quan sát cô cùng đoàn xiếc bao lâu rồi?

Và từ khi nào lại có nảy sinh sát ý đối với những người này?

Erik không trực tiếp trả lời: "Em biết tại sao anh lại không giết họ không?"

Bạc Lị: "... Làm sao em biết được?"

Ngay cả lý do cậu muốn giết họ cô cũng không hiểu.

Cô cố gắng suy nghĩ nguyên nhân: "Có phải vì em quá gần gũi với họ hay không? Hay là, anh cảm thấy sự tồn tại của họ đã cướp đi sự chú ý mà em dành cho anh ..."

Rất nhanh, Bạc Lị không thể phân tích thêm nữa.

Erik rút dao găm, lưỡi dao kề sát lưng cô, từng chút một cắt rách chiếc váy của cô.

Cô lập tức nổi da gà.

Không phải chỉ vì lưỡi dao đang di chuyển trên lưng có thể đâm xuống bất cứ lúc nào, mà còn là vì luồng khí lạnh xung quanh khi cậu di chuyển.

Nhưng rất nhanh, sự lạnh lẽo đó đã biến mất.

Erik đã thắp lò sưởi.

Luồng khí lạnh sượt qua gò má, Erik dường như đã đến trước mặt cô.

Bạc Lị vốn dũng cảm, nhưng dưới ánh nhìn của cậu, cô không khỏi nóng bừng cả mặt — dù chiếc váy đã bị cắt rách, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rớt xuống, cứ như những cánh hoa chưa nở quấn quanh người cô.

"Đều đúng."

Cậu chậm rãi lên tiếng, "Vào đêm đầu tiên em đón họ về, anh đã muốn giết họ rồi."

Có lẽ vì cậu không thật sự ra tay, nên sự ghen tuông tàn bạo và rõ ràng này lại biến thành một chất kích thích.

Bạc Lị chớp mắt, tim cô đập hẫng một nhịp: "... Anh đã thích em từ lúc đó sao?"

Cậu không trả lời, chỉ nói: "Anh thậm chí đã nghĩ ra cách giết họ rồi."

Vừa dứt lời, Bạc Lị cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc cơ thể mình.

Chiếc váy nhung kiểu dáng đơn giản, không có khung váy, chỉ có một chiếc thắt lưng làm điểm nhấn nên dễ dàng bị xé bỏ một cách thô bạo.

Có phải là vì bị lời của Diana kích động không?

Hôm nay cậu thật sự rất lạ.

"Có lẽ anh chưa bao giờ kể em nghe về quá khứ của mình", cậu khẽ mỉm cười, "Hôm nay, anh sẽ nói rõ cho em biết."

"Trước đây, anh từng phục vụ cho quốc vương Ba Tư."

Không thể nhìn thấy, ngược lại lại khiến cho xúc giác được phóng đại dị thường.

Bạc Lị mơ hồ cảm thấy lưỡi dao kề sát trên làn da của cô, chậm rãi chuyển động, dọa cho cô tóc gáy đều dựng đứng cả lên.

Cô vô thức nhớ đến lúc trước từng cậu từng lột da thỏ — khoét một lỗ hổng, sau đó dùng hai tay lột lớp lông xuống, để lộ ra phần thịt đỏ tươi ở bên trong.

"Lúc đó, nhiệm vụ hằng ngày của anh là giết người cho quốc vương", cậu thì thầm bên tai cô, "Bạc Lị, thứ anh giỏi nhất không phải là ma thuật, âm nhạc hay kiến trúc, mà là giết người."

Bạc Lị sắp sửa phát điên.

Erik không biết đã học thủ thuật này ở đâu, một bên kể cho cô về quá khứ kinh hoàng đẫm máu của cậu, một bên lại cho cô trải nghiệm trực tiếp phương pháp giết người đầy xảo quyệt kia.

Rất lâu về trước, cô đã biết cậu có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, những ngón tay thon dài, linh hoạt, còn có các khớp riêng biệt, điều này rất hiếm thấy.

Cô vẫn nhớ khi ngón cái và ngón út của cậu duỗi ra hoàn toàn, cậu có thể dễ dàng giãn được quãng mười hai, hay thậm chí là mười ba.

Với những ngón tay có độ dài thiên phú dị bẩm ấy, cậu không chỉ có thể mạnh mẽ bẻ gãy xương cột sống của một người, hay lướt được một quãng mười ba trên những phím đàn đen trắng, mà còn có thể khiến cho cô cảm thấy nghẹt thở theo từng tấc da thịt bị chiếm giữ.

"Tại sao lại nói với em những thứ này ..."

Erik không trả lời.

Sau một lát, Bạc Lị đã hoàn toàn quên mất bản thân đang muốn hỏi cái gì, chuyện tiếp theo hoàn toàn vượt quá những gì cô từng trải qua.

Cậu thành thạo điêu luyện, dường như đã sớm có chuẩn bị.

Thậm chí cô còn cảm thấy cậu bình tĩnh đến mức có chút khác thường, không giống người tham dự mà chỉ đứng bên ngoài nhìn, nhìn cô bị bịt mắt, bị kéo tóc, bị thô bạo nhấn xuống nước, cả người ngạt thở như thể chết đuối, khó khăn chập trùng lên xuống.

Khi nước bắn lên tung tóe, cậu vẫn đang kể cho cô nghe về những quá trình khủng khiếp kia — tựa như cách cậu từng dùng dây thừng để giật đứt đầu tử tù, cách cậu thiết kế và xây dựng phòng tra tấn, và cách cậu khiến cho một người bình thường phát điên trước đám đông.

Từ đầu đến cuối cậu không đụng đến đôi môi của Bạc Lị, chỉ áp mũi vào bên cần cổ của cô, bình tĩnh kể: "Mẹ anh nói anh sinh ra đã bị điên, rất dễ nổi điên. Nếu như không nhốt vào viện điều dưỡng, anh sẽ phát điên rồi giết tất cả mọi người ..."

"Nói vớ vẩn gì đó?", Bạc Lị hồi thần, mắng một câu, "Anh là người thông minh tỉnh táo nhất mà em từng gặp."

Erik nhắm mắt lại, không nói gì.

Bạc Lị không biết vì sao cậu lại bình tĩnh như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng, cảm giác cậu vừa thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô vùng vẫy chết chìm vừa giảng giải cho cô về những cực hình trong phòng tra tấn ... thật sự rất kích thích.

Đến khi cô kéo dải lụa đen xuống, mới phát hiện khắp nơi trong phòng đều rất bừa bộn.

Ánh mắt của cậu không trấn tĩnh như cô nghĩ, thậm chí còn có thể nói là thống khổ một cách cực đoan.

Biểu cảm của cậu còn kỳ lạ và đáng sợ hơn nữa. Hàm trên run rẩy liên tục, dường như cậu đã phải dùng hết tất cả sức lực để giữ bình tĩnh, hoàn toàn không thể duy trì được một khuôn mặt bình thường nữa.

Bạc Lị suy nghĩ một lúc mới phát hiện ra lần đầu đúng là có chút qua loa. Cô không nhịn được mà vòng tay qua eo cậu, mỉm cười an ủi: "Được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Cậu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

—Cô không hề hay biết gì về những ý nghĩ đen tối của cậu.

Cũng phải, cô đâu có rơi từ thiên đường xuống địa ngục như cậu.

Cậu đã nghĩ rốt cuộc mình cũng có thể hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, nhưng ai mà ngờ được đó chỉ là trò đùa của cuộc sống đối với cậu.

Sau khi trở về thời đại của mình, cô có thể tìm một người khỏe mạnh hơn để yêu, ngược lại, dù có thế nào đi nữa cũng không thể tìm được ai xấu xí, âm u, dính đầy máu tanh như cậu.

Cậu luôn tự tin vào bản thân, trí thông minh phi thường của cậu vừa là một lời nguyền vừa là một ưu điểm hiếm có trên khắp thế giới.

Tuy vậy, khi đối diện với khoảng cách hơn một trăm năm, lần đầu tiên cậu biết đến cái gì gọi là đầu óc trống rỗng, thậm chí không thể tưởng tượng nổi thời đại của cô tiện lợi đến mức nào.

Cô không có lý do gì để ở lại đây.

Kể cả khi cô muốn ở lại với cậu, cũng sẽ có một ngày nào đó rời đi mà không nói cho cậu biết.

Cậu là một con quái vật máu lạnh, nếu như cô nhất định phải quay về, cậu sẽ dùng máu tươi để khiến cô vĩnh viễn nhớ kỹ mình.

Cho dù cô có trở về thời hiện đại, cho dù sau này cô có tiếp xúc với những người đàn ông khác, thì chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm nay, cô sẽ nhớ đến việc cậu tẩm đầy máu tươi vào cơ thể cô, nhớ đến loại cảm xúc khủng khiếp lại mãnh liệt này.

Nhớ đến việc cậu yêu cô, yêu tới mức điên cuồng mà tuyệt vọng.

Cậu là kẻ vừa ích kỷ vừa đê tiện, muốn dùng cái chết để khóa chặt tình cảm của cô.

Bạc Lị không ngờ Erik lại cầm dao găm, vẻ mặt thờ ơ, không chút do dự đâm vào ngực mình.

Cô giật mình, máu toàn thân đông cứng lại, vô thức đưa tay ra nắm lấy lưỡi dao: "Anh làm gì thế!?"

Cậu nhìn cô bằng ánh mắt điên loạn nhất mà cô từng thấy trên đời: "Anh muốn em nhớ đến anh mãi mãi."

Không cần nghi ngờ, tự sát là loại hành động yếu đuối mà vô trách nhiệm.

Nhưng lúc này, cậu lại giống như một con thú săn mồi đã ngủ đông từ lâu, nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn bóp nghẹt cổ họng cô, khiến cô không thể thở được.

Có lẽ bởi vì, cậu vốn là một tên thợ săn.

Muốn bắt giữ cô bằng cái chết của mình.

Bạc Lị cảm thấy có lẽ cậu đúng là một tên điên.

Nhưng cô cũng có phải người bình thường đâu?

Cậu điên tới mức này, cô ngoại trừ kinh hãi tột độ, phản ứng thứ hai lại là ... chấn động.

Cô không phải là người có thể tự tay kết liễu mạng sống của mình, ngay cả khi xuyên đến thế kỷ 19, nguy hiểm bao vây tứ phía, cũng chưa từng nghĩ đến việc tự vẫn.

Có thể là cậu đã lên kế hoạch tự tử thật cẩn thận, từng bước dẫn dắt cảm xúc của cô, nhìn cô bị giam giữ đến ngạt thở, nhìn cô sắp chết đuối muốn vùng vẫy nổi lên.

Sau đó, lúc cô sắp thoát được khỏi mặt nước, thì lại trở tay đâm dao vào ngực mình, chỉ để khiến cho cô nhớ đến cậu mãi mãi.

... Tình yêu như vậy, cô vừa hoảng sợ lại vừa chấn động.

Có điều, loại kinh hãi này chỉ cần trải qua một lần là đủ.

Nếu thêm một lần nữa, tay của cô sẽ chịu không nổi.

Bạc Lị hít sâu một hơi, đạp cho Erik một cước: "Lăn xuống đi, em băng bó vết thương cho anh."