Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 70



Edit: Nhím

=======><======

Bạc Lị bình tĩnh lại, tiếp tục đọc báo.

"Gần đây, chính quyền thành phố đã ban hành một mệnh lệnh nghiêm ngặt, kêu gọi người dân hạn chế ra ngoài vào ban đêm để ứng phó với các vụ việc nghiêm trọng liên tiếp xảy ra gần đây..."

Trên báo chỉ có một câu ngắn ngủn như vậy, Bạc Lị lại hỏi ông chủ tiệm thuê xe mấy tờ báo khác trong khoảng thời gian gần đây, nhanh chóng lướt qua một lượt, cuối cùng cũng ghép được chân tướng sự việc với nhau.

Mọi chuyện bắt đầu từ năm 1890, khi nữ ca sĩ nổi tiếng Carlotta nhận được bức thư đe dọa nặc danh. Trong thư, đối phương dùng mực đỏ viết rằng nếu cô vẫn kiên quyết bước lên sân khấu biểu diễn, tai họa sẽ ập đến.

Carlotta đã nổi tiếng từ lâu, thường xuyên nhận được những bức thư đe dọa như vậy nên cô hoàn toàn không để tâm, hôm sau vẫn đến biểu diễn như thường lệ.

Nào ngờ, đó lại là khởi đầu cho toàn bộ cơn ác mộng trong thành phố.

Tối hôm đó, khi Carlotta đang hát đến nửa chừng, ánh đèn trong nhà hát đột ngột tắt ngúm, ngay sau đó một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng xuống sân khấu.

Ban đầu khán giả còn tưởng đó là một phần của vở diễn, háo hức chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo, cho đến khi có tiếng thét chói tai vang lên từ phía sau hậu trường. Máu tươi bắn lên kính lọc của đèn sân khấu, nhuộm luồng ánh sáng thành một màu đỏ rùng rợn.

Trong chớp mắt, một cái xác đẫm máu rơi thẳng xuống, đung đưa không ngừng dưới ánh đèn.

Các phu nhân ngồi hàng ghế đầu lập tức ngất xỉu — thi thể đó chết trong tình trạng vô cùng kinh hoàng, bụng bị mổ phanh, máu đen và ruột gan tuôn trào như thác đổ.

Carlotta là người ở gần cái xác nhất, cũng trợn trắng mắt rồi ngất ngay tại chỗ.

Theo lời kể của các khán giả có mặt lúc đó, khi họ đang hoảng loạn chen chúc nhau chạy ra khỏi nhà hát, một giọng nói lạnh đến thấu xương bất ngờ vang lên:

" —Đừng cử động."

Không hiểu vì sao giọng nói ấy cứ như vang lên ngay bên tai của họ.

Mọi người lập tức cứng đờ tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.

Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đầy đáng sợ tiến về phía họ, thô bạo túm lấy cằm từng người, chăm chú quan sát gương mặt từng người một.

Không ai biết hắn đang tìm kiếm điều gì.

Mọi người đều sợ hãi đến mức chết lặng như tượng.

Mãi đến khi một tiếng đồng hồ trôi qua, kẻ đó mới xem xét xong khuôn mặt của tất cả mọi người rồi cho phép bọn họ rời khỏi nhà hát.

Sau đó, cảnh sát tuyên bố rằng "thi thể" trên sân khấu thực chất chỉ là một đạo cụ được làm vô cùng chân thật, còn người điều khiển ánh sáng chỉ bị ngất xỉu trong hậu trường, hoàn toàn không có cảnh máu me nào tại chỗ.

Thế nhưng, gần như hầu hết các khán giả đều khẳng định họ ngửi thấy mùi máu nồng nặc và nghe rõ những tiếng thét thảm thiết.

Đứng trước chuyện này, Sở Cảnh sát không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào.

Nhà hát Opera Paris buộc phải đóng cửa tạm thời.

Sau khi tỉnh lại, Carlotta lập tức rời khỏi Paris, từ đó về sau không bao giờ quay lại thành phố này nữa.

Khoảng thời gian nhà hát Paris đóng cửa, thực sự là những ngày yên bình nhất của cả thành phố.

Thế nhưng Paris thì an toàn rồi, còn các quản lý của nhà hát lại khổ sở vô cùng — nhà hát đóng cửa một ngày là đồng nghĩa với việc mất trắng một ngày doanh thu.

Vì vậy, các quản lý tìm mọi cách hối lộ cảnh sát để nhà hát được phép mở cửa trở lại.

Hai tháng trôi qua, mọi người đã sớm quên đi cơn sóng gió ma quái của nhà hát, thi nhau quay lại thưởng thức những vở Opera.

Thế nhưng, đúng lúc này, một nữ ca sĩ soprano mới lại nhận được một bức thư đe dọa.

Kẻ đó cảnh cáo cô rằng, nếu còn tiếp tục lên sân khấu biểu diễn, kết cục của cô sẽ giống hệt Carlotta. Lúc nhìn rõ tên của nữ ca sĩ mới này, Bạc Lị suýt chút nữa thì phun nước.

Không ngờ lại là Christine Daaé — nữ chính trong nguyên tác!

Cha của Christine Daaé từng là một nghệ sĩ violin xuất sắc ở vùng quê.

Từ khi còn nhỏ, cô đã được học hành bài bản về âm nhạc, cũng nhờ vậy mà quen biết với Tử tước de Chagny, trở thành một cặp thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp.

Trong nguyên tác, Erik đã nhiều lần muốn giết Tử tước de Chagny, tất cả đều vì Christine.

Ai mà ngờ được, chính hắn lại gửi thư đe dọa cho Christine chứ!

Bạc Lị: "...", chẳng lẽ vì Carlotta đã bỏ chạy lấy người nên hắn không còn ai để đe dọa nữa à?

Cô có chút bất đắc dĩ, tiếp tục đọc.

Christine dù tính cách ngây thơ dịu dàng, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng bướng bỉnh, tuyệt đối không chịu rút lui khỏi buổi biểu diễn.

Tối hôm đó, cô vẫn lên sân khấu như thường lệ.

Ngoài dự đoán, buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ mà không có bất cứ sự cố nào, thậm chí còn thành công vang dội.

Christine vui mừng khôn xiết quay về phòng nghỉ, ôm chầm lấy người yêu của mình — Tử tước de Chagny.

Ngay lúc đó, một bàn tay đeo găng tay đen đột nhiên siết chặt lấy cổ họng của Tử tước.

Dù Tử tước đã từng tốt nghiệp trường hàng hải và đã hoàn thành chuyến du hành vòng quanh thế giới, thể lực cũng coi như là cường tráng, thế nhưng bàn tay kia lại ghì chặt lấy yết hầu của hắn, như thể có thể vặn đứt cổ họng hắn bất cứ lúc nào.

Về sau, khi Christine hồi tưởng lại cảnh tượng đó trước mặt phóng viên, cô vẫn còn sợ hãi đến mức lạnh run người.

Christine im lặng một lúc, như thể đang hồi tưởng lại, cũng như đang do dự không biết có nên nói ra hay không.

Cuối cùng, cô khẽ đáp: "Người đó nói... 'Không phải cô ấy, không phải cô ấy... Giọng hát của cô ấy quá trong trẻo... Không phải cô ấy'."

Phóng viên truy hỏi: "Ý cô là gì? Hắn nói 'cô ấy' là chỉ cô sao? Hay là người khác?"

Christine lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Tôi thật sự không biết... Nhưng tôi cảm nhận được dường như hắn đang tìm kiếm điều gì đó, hoặc nói đúng hơn... đang tìm kiếm một giọng hát đặc biệt nào đó."

Giọng cô run lên, như thể bàn tay vô hình ấy vẫn còn đang siết chặt lấy cổ họng cô.

Christine trả lời: "Hắn nói, 'nếu giết anh, cô ấy có thể nhìn thấy tôi không?'"

Phóng viên hỏi: "Cô nghĩ 'cô ấy' mà hắn nhắc đến là ai?"

Christine đáp: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết... Sau đó, có mấy cô gái khác trong nhà hát có nói với tôi, hình như hắn đang tìm kiếm ai đó. Dù hắn có đang tìm ai đi chăng nữa, tôi chỉ mong hắn đừng giết người thêm lần nào nữa!"

Cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây.

Số báo lần này giật một cái tít khá là kích thích: "Nỗi kinh hoàng trong phòng nghỉ — Bóng ma nhà hát tái xuất vì ghen tuông".

Bạc Lị: "..."

Không ngờ tình tiết lại thuận theo đúng hướng này.

Nếu chỉ có vậy, câu chuyện "bóng ma trong nhà hát" cũng chưa đến mức gây chấn động khắp cả thành phố.

Mấy ngày sau, một phóng viên bất ngờ tiết lộ: "Christine và Tử tước de Chagny từ lâu đã bí mật đính hôn."

Một người là con gái của nghệ sĩ violin vùng quê, người kia lại là con cháu gia đình quyền quý, nếu gia đình de Chagny còn giữ được chút lý trí, thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ không đời nào chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Có người nói chính bóng ma trong nhà hát đã tiết lộ thông tin này ra ngoài, mục đích chính là để cướp lấy Christine, vì bóng ma đã phải lòng giọng hát của cô ấy.

Cũng có người nói rằng, bóng ma đã sớm yêu Christine, nếu không thì tại sao chỉ duy nhất không phá hoại buổi biểu diễn của cô chứ?

Tóm lại, vì mối tình giữ Christine và Tử tước de Chagny, gần như cả Paris đều biết rằng trong nhà hát có một bóng ma.

Cuối cùng, Tử tước de Chagny trong cơn tức giận đã dẫn Christine bỏ trốn, nhưng lời đồn về bóng ma trong nhà hát vẫn không hề chấm dứt.

Đặc biệt là trong hai tháng gần đây, gần như mỗi tuần đều có thể thấy một cái xác máu me trước cửa nhà hát, ruột bị moi ra, chết trong tình trạng vô cùng thê thảm.

Ảnh hưởng quá nghiêm trọng, chính quyền thành phố cuối cùng cũng phải lên tiếng, kêu gọi người dân cố gắng đừng ra ngoài vào ban đêm.

Chuyện này không chỉ xuất hiện trên các tờ báo và tạp chí khắp Paris, mà còn được đăng trên báo của các thành phố lân cận.

Cuối cùng, khắp nơi trên cả nước đều biết rằng ở Paris có một "bóng ma trong nhà hát".

Bạc Lị đọc mà trong lòng phức tạp, giống như vừa nuốt phải hòn đá lạnh nặng trĩu.

Erik gần như không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ để cho cô biết rằng "bóng ma trong nhà hát" đang ở đây.

Để cô có thể nhìn thấy mình, cậu thậm chí còn nảy sinh sát ý đối với Tử tước de Chagny.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không ra tay, có lẽ vì sợ rằng cốt truyện thay đổi quá nhiều, cô sẽ không thể quay về thế kỷ 19 được nữa.

Việc Christien và Tử tước de Chagny bỏ trốn thành công, hẳn cũng là do một tay cậu sắp đặt.

—Đây chính là tình tiết cuối cùng trong nguyên tác.

Erik nhìn Christine và Tử tước trẻ tuổi kia, những người yêu nhau cuối cùng cũng được ở bên nhau, nhưng lại phát hiện cô vẫn chưa quay lại thế kỷ 19... Khi đó, trong lòng cậu đang nghĩ gì?

Liệu cậu có nghĩ rằng, cô rất có thể đã vứt bỏ cậu, quyết định ở lại thời hiện đại rồi hay không?

Có phải vì vậy nên cậu mới mở màn tàn sát khắp Paris?

Bạc Lị cẩn thận đọc kỹ lại tờ báo.

Trên đó viết rằng, những "thi thể" đầu tiên chỉ là đạo cụ quá mức chân thực mà thôi.

Tuy nhiên, người dân lại không đồng tình với cách giải thích này, thậm chí còn cho rằng cảnh sát đang bao che cho hung thủ.

Bạc Lị đoán rằng, những cái xác treo lủng lẳng trước cửa nhà hát sau này, cũng đều là đạo cụ làm giả.

Giống hệt những thứ cậu đã làm cho cô trong ngôi nhà ma vậy.

Nếu không thì, chẳng đời nào đến tận bây giờ mà cảnh sát Paris vẫn chưa phát lệnh truy nã cậu.

Nhưng rõ ràng là nếu cô còn không xuất hiện, thì những cái xác giả đó e là sẽ thành xác thật mất thôi.

Bạc Lị trả lại tờ báo cho ông chủ tiệm cho thuê xe ngựa, rồi lại mua thêm một tấm bản đồ.

Trên bản đồ chỉ rõ, nhà ga chỉ cách nhà hát lớn Paris vài cây số.

Nghĩ tới đây, cô lập tức leo lên xe ngựa, vung roi quất, thắng dây cương, phóng thẳng về phía nhà hát lớn Paris.

Lúc hoàng hôn buông xuống, đường phố chẳng có lấy một bóng người, chỉ còn lại tiếng vó ngựa và bánh xe lăn lộc cộc.

Càng đi về phía trước, cô càng đến gần nhà hát hơn một chút.

Bạc Lị gần như có thể nghe rõ nhịp tim đang đập loạn của mình, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi nóng hôi hổi, suýt chút nữa không nắm nổi dây cương.

Hai chân cô cũng mềm nhũn, dường như toàn bộ máu trong người đều dồn cả lên đầu, không còn sức để truyền xuống chân nữa.

Bạc Lị cúi đầu, cắn mạnh vào mu bàn tay mình, mới miễn cưỡng ổn định lại nhịp tim đang rối loạn.

Điều khiến cô kinh ngạc là, trước cửa nhà hát lớn Paris vậy mà lại đầy xe ngựa, đã xếp thành hàng dài từ lúc nào.

Chỉ là, dù hàng xe dài như vậy lại chẳng có ai lên tiếng, bầu không khí tĩnh lặng như chết, chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau.

Bạc Lị nhìn quanh, phát hiện tất cả bọn họ đều mặc những bộ trang phục kỳ quái, hẳn là đang chuẩn bị tham gia vũ hội hóa trang ở nhà hát.

Phóng mắt nhìn ra, có người hóa trang thành Louis XI, có người đóng giả thành Eros và Psyche trong thần thoại Hy Lạp, lại có người bôi đầy bụi vàng lên mặt, dường như muốn hóa thành một cây chân đèn bằng vàng.

Trang phục lố bịch và vui nhộn đến thế, vậy mà những người đó ai nấy mặt mày tái nhợt, im lặng không nói lời nào, tựa như không phải đi dự dạ tiệc, mà là một chân đã bước vào mộ phần.

Vũ hội hóa trang cũng là một tình tiết trong nguyên tác.

Nhưng dù Bạc Lị đã đọc qua tiểu thuyết gốc, xem cả phiên bản nhạc kịch và phim kinh dị, cô vẫn không đoán ra được tại sao nhà hát lại chọn lúc này để tổ chức vũ hội hóa trang.

Chẳng phải chính quyền thành phố đã kêu gọi người dân đừng ra ngoài vào ban đêm sao?

Vậy thì tại sao những người này vẫn dám đến nhà hát Paris?

Bạc Lị theo sau đoàn xe ngựa, điều khiển xe tiến về phía trước, cùng dòng xe tiến vào phạm vi của nhà hát.

Cô nhảy xuống xe ngựa, hòa vào đám đông bước vào đại sảnh.

Xung quanh toàn là những quý ông quý bà ăn mặc kỳ lạ, nhưng gần như ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, im lặng không nói một lời.

Ở góc phòng, một quý bà đang tức giận chất vấn quý ông bên cạnh mình:

"Cái tên ma quái đó rốt cuộc là gì vậy, tại sao cảnh sát lại mặc kệ hắn chứ!"

"Em yêu, làm ơn nhỏ giọng một chút thôi."

Quý ông vội vàng cầu xin.

"Em cũng thấy đấy, cảnh sát và hắn đều về một phe cả rồi, mỗi lần xảy ra án mạng, cảnh sát đều nói đó là đạo cụ... Ai mà biết hắn đã cho cảnh sát trưởng uống thứ mê dược gì chứ!"

"Những người đến đây, toàn là nhân vật có địa vị... Người đông như vậy, em không tin tất cả đều bị hắn uy hiếp đâu!"

"Nhỏ giọng thôi, em yêu", quý ông tiếp tục khẩn thiết nói, "Em cũng thấy rồi đấy, ngay cả chuyện đó mà hắn cũng biết... Ai mà đoán được hắn biết bằng cách nào, có khi có người đã lén đạt được thỏa thuận dơ bẩn với hắn cũng nên..."

Những câu sau đó, Bạc Lị không nghe rõ nữa.

Cô suy nghĩ một chút, liền hiểu ra.

Erik đã dùng bí mật của những người này để uy hiếp họ phải tham gia vũ hội hóa trang.

Những người này đều là nhân vật có tên tuổi ở Paris, dẫu bị uy hiếp cũng không dám công khai.

Họ bị ép buộc phải đến đây, trong lòng đầy miễn cưỡng, vừa oán hận vừa nghi kỵ lẫn nhau, hoài nghi trong số họ có kẻ là đồng lõa của bóng ma nhà hát. Chính vì vậy mà đã có biết bao "bí mật" bị tiết lộ ra ngoài.

Không thể không thừa nhận, đầu óc của Erik thật sự thông minh đến đáng sợ.

Cậu tạo ra những "xác chết giả", không chỉ để tránh bị cảnh sát truy nã, mà còn cố tình phá hoại uy tín của cảnh sát, đồng thời tạo ra giả tượng rằng "cảnh sát là đồng lõa của hắn".

Nếu không có giả thuyết này, e rằng những người đó chưa chắc đã ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của cậu.

Nhưng đồng thời, Bạc Lị cũng nhận ra, sự kiên nhẫn của cậu, dường như sắp cạn kiệt rồi.

Tập hợp nhiều người như vậy lại một chỗ, là một việc vô cùng nguy hiểm.

Chỉ cần sơ suất một chút, rất có thể sẽ bị đám đông phẫn nộ quay lại phản kháng.

Trừ khi...

Cậu nắm trong tay một thủ đoạn vô cùng khủng khiếp, đủ để khiến tất cả mọi người đều câm nín, ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của cậu.

Gần như ngay lập tức, Bạc Lị nghĩ tới số thuốc nổ chôn dưới hầm nhà hát Opera Paris, mồ hôi lạnh lập tức túa ra khắp người.

... Chắc là không đến mức đó chứ?

Đúng lúc này, một nhân viên mặc đồng phục run rẩy bước ra, run giọng thông báo:

"Thưa quý ông quý bà, vũ hội hóa trang sắp bắt đầu rồi, xin mời đi theo lối này."

Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Bạc Lị là người đầu tiên bước ra khỏi đám đông, định vòng qua nhân viên đó để tiến vào đại sảnh.

Thế nhưng người nhân viên lập tức chặn lại:

"Thưa ngài, xin hãy cho chúng tôi biết, ngài đang hóa trang thành nhân vật nào?"

Bạc Lị khựng lại một chút, rồi tháo chiếc mũ Panama xuống, để lộ mái tóc đen mềm mượt.

Đây là lần đầu tiên trong suốt một tháng qua, cô tháo mũ trước mặt người khác.

"Polly Clermont", cô nói, "Tôi hóa trang thành Polly Clermont."

Sắc mặt của nhân viên đó lập tức trở nên tái nhợt, răng va vào nhau lập cập, thốt ra từng chữ từng chữ một:

"Ngài... ngài không thể hóa trang thành tiểu thư Clermont được..."

Bạc Lị hỏi:

"Tại sao?"

Nhân viên ấp úng mãi không nói được gì, xoay người bước vào đại sảnh, dường như đi tìm ai đó.

Hai phút sau, một cô gái trẻ bước ra. Cô có dáng người cao ráo, đầu gối hơi cong về phía sau, gương mặt đầy đặn như quả hồng chín mọng.

Bạc Lị lập tức nhận ra cô gái ấy — chính là Flora khi đã trưởng thành.

Flora không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt đầy phiền muộn. Nghe thấy lời của nhân viên, cô hơi khó chịu cau mày, nhưng rồi lập tức mở to mắt kinh ngạc.

Bạc Lị mỉm cười dịu dàng với cô:

"Flora, đã lâu không gặp."