Quán Ăn Thiện Tâm

Chương 3



Hai ông bà già thi nhau gào khóc:

 

“Đồng chí ơi, cô gái này ăn cơm không trả tiền! Anh xem đi, hơn ba trăm suất cơm rồi, ăn sạch sẽ mà không chịu thanh toán! Hôm nay mà không lấy được tiền, chúng tôi nhảy từ đây xuống luôn! Sống làm gì nữa!”

 

Ông lão còn giật chậu cây cảnh ngoài cửa công ty định đập vào chân mình:

 

“Tôi sống cũng chỉ là gánh nặng, không sống nổi nữa rồi!”

 

Anh cảnh sát hoảng hốt vội lao tới can.

 

Tình hình náo loạn tới mức cả công ty đều biết chuyện.

 

Sếp tôi nhắn riêng:

 

[Dẫn họ đi nhanh lên, lát nữa còn có khách tới ký hợp đồng.]

 

Tôi đành giao công việc cho đồng nghiệp rồi theo anh cảnh sát về đồn để giải quyết.

 

Sau khi tìm hiểu rõ sự việc, anh cảnh sát chỉ biết thở dài không ngớt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Anh ấy cố gắng phân tích đúng sai với hai ông bà.

 

Hai người họ chẳng nói lý, chỉ biết khóc lóc kêu gào.

 

Khóc kể khổ, bảo rằng đã dùng hết tiền sinh hoạt để làm mấy trăm suất cơm đó.

 

Anh cảnh sát thử giải thích theo pháp luật — họ vẫn khóc.

 

Khóc tới mức cả hai lên huyết áp vùn vụt, anh cảnh sát quýnh lên, phải chở thẳng vào bệnh viện.

 

Tôi hỏi:

 

“Chuyện này xử sao đây? Gần 80.000 tệ, nếu tôi mà nhận phần thiệt này, không chừng ngày mai họ tới nằm trước cửa nhà bắt tôi nuôi luôn đó!”

 

Anh cảnh sát trấn an tôi:

 

“Yên tâm, cô không phải chịu trách nhiệm gì hết.”

 

Cuối cùng, sau khi cân nhắc nhiều phía, họ quyết định liên hệ từng người đã nhận cơm hộp, giải thích rõ tình hình của hai ông bà, rồi nhờ mọi người thanh toán lại tiền cơm.

 

Group chat công ty lập tức bùng nổ.

 

Mọi người thi nhau tag tôi, chất vấn vì sao lại rước hai “tai họa” đó về cho cả đám.

 

【Bề ngoài thì cô vô tội thật đấy, nhưng đào sâu chút đi, cô dính chặt vào vụ này rồi. Không phải tại cô chiều họ, hết lần này đến lần khác đưa tiền tip, thì hai ông bà đó sao nghĩ ra được chiêu chơi ép cả đám thế này?】

 

【Tôi là dân công sở nghèo rớt mồng tơi, ngày thường gọi cơm chỉ dám chọn suất rẻ nhất. Nhờ phúc của cô, lần này một bữa bay luôn tiền ăn mười ngày. Cả nửa tháng tới chắc phải cạp đất sống qua ngày!】

 

【Lý Tố Phân: Tôi nói rồi, chuyện này y chang mấy người cứ đem đồ ăn cho mèo hoang. Mèo mà cào người, người cho ăn phải chịu trách nhiệm. Hai ông bà già đó là mèo hoang, còn cô – Lăng Tiêu Tiêu – chính là người dung túng cho cái ác, là nguồn cơn của tai họa! Cô phải chịu trách nhiệm toàn bộ!】

 

【Lý Tố Phân: Nhà tôi có người già với trẻ nhỏ đang ngóng cơm từ trưa, cuối cùng chẳng nhận được hộp nào, nhịn đói cả buổi chiều. Ông cụ đau bao tử, giờ còn đang nằm viện. Khoản tổn thất này, Lăng Tiêu Tiêu, cô phải bồi thường!】

 

Cô ta tag thẳng sếp, đề nghị lấy lương tôi ra đền cho mọi người.

 

Tôi chụp lại đoạn tin nhắn cũ, gửi vào nhóm:

 

【Tôi nói hết từ đầu rồi, là mấy người không tin, còn ham cái bữa cơm “miễn phí” đó, giờ thì trách ai?】

 

【Muốn bắt tôi chịu trách nhiệm? Được thôi, tôi có thể báo cảnh sát. Đến lúc đó xem pháp luật xử thế nào.】

 

Cãi nhau càng lúc càng dữ, sếp phải ra mặt dàn xếp, bảo mọi người cứ làm theo phương án phía cảnh sát đã đưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ai nấy lặng lẽ trả tiền, không dám công khai gây khó dễ cho tôi nữa.

 

Nhưng kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi ở công ty đã không còn yên ổn.

 

Lần nào tôi đi lấy nước cũng vừa đúng lúc… hết nước.

 

Đi bộ trong văn phòng thì thế nào cũng giẫm trúng vũng nước, trượt một cái suýt gãy cổ.

 

Máy in đến lượt tôi dùng là y như rằng báo lỗi.

 

Bàn làm việc thì thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy món rác từ trên trời rơi xuống.

 

Trong cuộc họp, tôi nói chẳng ai thèm đáp lời.

 

Làm việc nhóm thì bị cố tình cô lập.

 

Chưa hết.

 

Lý Tố Phân vẫn chưa buông tha tôi.

 

Cô ta liên tục gửi cho tôi những bài “luận văn tố tội” dài lê thê, nói rằng chính tôi đã khiến gia đình cô ta lục đục, bất hòa.

 

Thậm chí nửa đêm còn gọi điện cho tôi, bắt tôi nghe tiếng con cô ta khóc.

 

Ngày nào tôi cũng về nhà với một cục tức trong lồng ngực, ban đêm còn bị cô ta tra tấn tinh thần.

 

Đơn xin nghỉ việc tôi đã viết trong đầu cả trăm lần rồi.

 

Tôi tự nhủ:

 

Ráng làm xong cái dự án này, lấy được khoản hoa hồng rồi nghỉ. Không chịu nổi nữa.

 

Ai ngờ Lý Tố Phân lại càng quá đáng.

 

Cô ta khăng khăng nói chính tôi khiến cha mẹ chồng cô ta phải nhập viện, khiến cô ta kiệt sức, không thể chăm cả con trẻ lẫn người già.

 

Tin nhắn gửi tới liên tục, trong đó có một bức ảnh.

 

Hai ông bà già — trông còn khỏe mạnh lanh lẹ vô cùng — đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà tôi.

 

【Lý Tố Phân: Tôi không cần biết! Chuyện cô gây ra thì cô phải chịu! Cha mẹ chồng tôi đã tới nhà cô rồi đấy. Tháng này họ ở lại, do cô nuôi!】

 

Tôi cười tức đến phát ngẹn.

 

Thẳng thắn nhắn lại từ chối yêu cầu vô lý đó.

 

Cô ta giả chết, không trả lời.

 

Tôi cũng mặc kệ, không buồn để ý nữa.

 

Tan làm, vừa tới cổng khu chung cư thì tôi đã bị bà chủ tiệm cơm – bà Trương Thanh Thảo – chặn đường.

 

Bà ta đã nếm mùi lợi lộc nhiều lần nên giờ mặt mày tươi rói, cười toe toét với tôi:

 

“Cô gái, tan làm rồi à? Dạo này sao không tới quán tôi ăn nữa? Bên tôi mới ra mấy món mới đấy, qua ăn thử đi.”

 

“Tiện thể… thanh toán nốt tiền boa cô còn thiếu nhé. Lần trước đồng nghiệp cô chỉ trả tiền cơm, còn thiếu hơn 6.000 tệ tiền boa chưa đưa đấy. Với cô thì 6.000 chẳng là gì, nhanh chóng đưa đi.”

 

Nhìn gương mặt không biết xấu hổ của bà ta, lại nghĩ đến mấy trò của Lý Tố Phân, trong đầu tôi vụt lóe lên một ý tưởng.

 

Được thôi, lấy độc trị độc vậy.