Quán Ăn Thiện Tâm

Chương 4



Tôi giả vờ cười cười:

 

“Nhà tôi có người già phải nuôi, 6.000 đó tôi không đưa được.”

 

Bà ta trừng mắt:

 

“Cô nói láo! Rõ ràng cô từng bảo cô là trẻ mồ côi, lấy đâu ra người già? Tôi thấy cô định quỵt tiền thì có!”

 

Tôi chẳng thèm cãi, cứ thế bước về phía nhà.

 

Bà ta không chịu buông, bám theo tôi, nắm lấy tay tôi mà la hét ngày càng dữ:

 

“Nếu cô không trả, tôi sẽ ở lì trong nhà cô luôn, bắt cô nuôi tôi đến hết đời!”

 

Lời còn chưa dứt, vừa quẹo qua khúc cua là bà ta c.h.ế.t đứng.

 

Trước cửa nhà tôi, hai ông bà già đang ngồi chồm hổm — chính là “người nhà” mà Lý Tố Phân gửi tới.

 

Ba người bốn mắt nhìn nhau sững sờ.

 

Hai ông bà kia thần sắc hồng hào, mắt sáng rực, chẳng hề có chút nào giống như người già yếu mệt mỏi.

 

Rõ ràng là tới để gây sự.

 

Thấy tôi về, họ lập tức chống nạnh ra lệnh:

 

“Cô là Lăng Tiêu Tiêu đúng không? Về muộn thế là muốn để tụi tôi c.h.ế.t đói à? Mau nấu cơm đi!”

 

“Tôi muốn ăn chân giò hầm xì dầu với canh hải sâm!”

 

Hai người đó mặt dày không chút ngượng ngùng, cứ thế gọi món như đang ở nhà hàng.

 

Bà Trương Thanh Thảo đứng đơ người, cau mày hỏi:

 

“Họ là diễn viên cô thuê về à?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi cười lạnh:

 

“Đối với bà, họ có phải diễn viên hay không có quan trọng không? Quan trọng là quán cơm có khách là được, đúng chứ?”

 

Bà ta nhíu mày: “Ý cô là gì?”

 

“Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ muốn nhắc bà quay về mà trông tiệm cơm của mình cho tử tế, biết đâu còn kiếm thêm được chút tiền. Còn nếu bà cứ tiếp tục tới đây làm loạn thì tôi nói thẳng: một xu bà cũng đừng hòng lấy được.”

 

Bà ta tức đỏ cả mặt, hừ lạnh một tiếng:

 

“Cô cứ đợi đấy! Tôi thì rảnh rang, không như cô – đi làm kiếm từng đồng từng cắc, thời gian cũng là tiền đấy, liệu mà giữ cho chắc!”

 

Tôi tức điên lên, hỏi bà ta:

 

“Bà ơi, tôi tự thấy mình đối xử với các người không tệ, không cần các người biết ơn, nhưng tại sao lại lấy oán báo ân với tôi?”

 

Bà ta ngẩng cao đầu, mặt mũi đầy tự đắc:

 

“Là vì chúng tôi có sức hút! Cô mới chủ động tốt với chúng tôi! Cô đã mở đầu rồi thì phải có trách nhiệm đến cùng — đó mới gọi là làm việc tốt thật sự!”

 

“Nói trắng ra, cô chẳng thân thích với ai, giờ có hai người già để cô nuôi nấng, là phúc của cô đấy!”

 

Tôi cười đến nghẹn thở vì tức.

 

Rốt cuộc cũng bỏ ý định nói lý với họ.

 

Bên kia, hai ông bà kia bắt đầu mất kiên nhẫn, đập cửa nhà tôi ầm ầm:

 

“Mau lên! Đói c.h.ế.t người rồi đây này!”

 

“Này này, đừng hòng quỵt nợ nhé! Con dâu tôi nói rồi, tháng này là cô nuôi chúng tôi! Nếu không, chúng tôi đi kiện!”

 

Tôi quay sang bà Trương:

 

“Nghe rõ chưa? Tôi phải ở nhà nấu cơm, không qua quán bà ăn được đâu. Mời bà rời đi.”

 

Bà ta níu tay tôi:

 

“Không được! Cô phải đến quán tôi ăn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy tôi bị kéo lại, hai ông bà già kia liền bước tới.

 

“Cái bà già kia, bà là ai? Làm phiền chúng tôi ăn cơm hả?”

 

Bà Trương Thanh Thảo phun cả một câu vào mặt họ:

 

“Bớt diễn trò với tôi đi! Tôi không tin mấy trò đó đâu! Cút ngay cho tôi, không thì biết tay Trương Thanh Thảo tôi!”

 

Bà lão bên kia nhếch mép cười:

 

“Ồ, cái thân xác thì bé tí mà cái mồm thì to đấy! Tôi — Vương Đại Khả — sống tới 85 tuổi rồi mà chưa sợ ai cả. Có bản lĩnh thì đụng vào tôi thử xem?”

 

Bà ta cố tình đưa đầu ra sát mặt Trương Thanh Thảo:

 

“Nào, thử xem! Coi bà dám làm gì tôi! Giật lấy một cọng tóc xem nào!”

 

Ông cụ cũng không kém phần dữ dằn, chỉ tay ra phía thang máy quát:

 

“Cút lẹ cho tôi! Đừng có đứng trước cửa người ta mà chèo kéo khách. Loại người như bà, đúng là ung nhọt của xã hội!”

 

Hai ông bà “công phá” quá dữ dội, khiến bà Trương Thanh Thảo cứng họng lùi lại mấy bước, không nói nên lời.

 

Tôi thừa cơ hội mở cửa, lách vào nhà.

 

Lúc bọn họ phát hiện ra tôi đã đóng cửa rồi — thì đã quá muộn.

 

Ba người cùng nhau đập cửa ầm ầm.

 

Bà Trương Thanh Thảo lớn tiếng tuyên bố:

 

“Vậy coi như cô đã đặt cơm rồi nhé! Lát nữa tôi đem ba phần tới! Cô mà không trả tiền, tôi sẽ ngồi trước cửa nhà cô khóc cho tới khi phải nhập viện! Mà nhập viện rồi, tiền thuốc men cô cũng phải lo luôn!”

 

Vừa nghe đến đồ ăn, bà Vương lập tức đổi giọng:

 

“Cơm quán bà nấu ngon không đó?”

 

Bà Trương nghênh mặt tự hào:

 

“Còn phải hỏi à? Ông nhà tôi nấu ăn là nhất khu này luôn đó! Không ai bì kịp! Không thì sao cô gái này lại làm khách quen lâu như vậy chứ?”

 

Ông cụ cũng hớn hở góp lời:

 

“Có máy lạnh không?”

 

“Quán ăn cao cấp mà, đương nhiên là có!”

 

“Được được! Vậy bọn tôi theo bà về ăn tại chỗ!”

 

Bà Vương cũng gật đầu:

 

“Phải đó, ăn tại quán ngon hơn là gọi về, ăn không đủ còn gọi thêm được.”

 

Vừa nghe có khách tới ăn tại chỗ, bà Trương Thanh Thảo lập tức đổi giọng, mềm mỏng hẳn:

 

“Trời ơi, nhìn hai người là biết ngay là cán bộ hưu trí có điều kiện! Có mắt nhìn đấy! Nào nào, mình đi thôi, tới quán rồi gọi món!”

 

Bà Vương cảnh giác:

 

“Bà đừng có mà nhắm vào ví tiền của chúng tôi, chúng tôi không có trả tiền đâu!”

 

“Phải đó! Ở nhà là con dâu tôi nấu cơm hoặc đặt đồ ăn. Tháng này là con bé kia nuôi chúng tôi, bà muốn tiền thì tìm nó mà lấy!”

 

Bà Trương cười tươi:

 

“Chỉ cần có người trả là được! Hai người cứ yên tâm ăn thả ga, tôi không lấy tiền của hai người đâu!”

 

Thế là ba người ríu rít kéo nhau đi mất.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Lập tức gọi công ty chuyển nhà.

 

Hôm nay, dù thế nào tôi cũng phải dọn đi.

 

Có tiền đúng là dễ xoay xở.

 

Chưa tới một tiếng, mọi việc với căn hộ mới đã đâu vào đấy.