Quán Ăn Thiện Tâm

Chương 5



Tôi dọn dẹp lại căn hộ mới xong xuôi, thì cha mẹ chồng của Lý Tố Phân mới lò dò quay về trước cửa nhà cũ của tôi.

 

Camera ghi lại — họ về lúc mười hai giờ đêm.

 

Miệng mỗi người đều ngậm một cây tăm, tay còn xách theo trà sữa đặc chế của quán bà Trương.

 

Họ lại bắt đầu đập cửa gọi:

 

“Lăng Tiêu Tiêu, chúng tôi biết cô đang ở nhà! Mau mở cửa! Chúng tôi buồn ngủ rồi!”

 

“Tôi nhắc nhở cô, cái thân già này không thức đêm nổi đâu đấy!”

 

Ông lão rút từ trong túi ra một cái búa:

 

“Lắm lời với nó làm gì. Một con bé mồ côi cha mẹ, xem nó dám làm được gì chứ.”

 

“Lý Tố Phân nói rồi, cứ muốn làm gì thì làm. Con nhỏ đó đắc tội với cả công ty rồi, không dám phản kháng đâu.”

 

Bà Vương mừng rỡ đến nỗi khóe miệng nhếch lên tận mang tai:

 

“Nhìn nó cũng chỉ là thứ dễ bắt nạt thôi. Gặp cơ hội ngon thế này, ăn có hai bữa thì phí quá! Mai bảo cả đội múa dưỡng sinh qua ăn ké luôn, vừa lấy lòng người ta, vừa không tốn xu nào. Quá lời!”

 

“Nghe bảo trước đây nó ăn cơm ở quán bà Trương, lần nào cũng boa thêm hai mươi tệ. Chúng ta cũng là người già, tại sao lại không được như vậy? Phải đòi lại hết những gì nó còn nợ chúng ta! Kêu cả cháu chúng ta qua ăn nữa!”

 

Ông cụ cũng cười hề hề:

 

“Quyết định vậy đi!”

 

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã phá xong ổ khóa.

 

Mở đèn lên, thấy trong nhà ngoài mấy món đồ lớn ra thì chẳng còn gì cả — họ lập tức hiểu là tôi đã chuyển đi rồi.

 

Không còn cách nào khác, hai người họ gọi video cho Lý Tố Phân để báo cáo tình hình.

 

Cả ba người bàn tính một lúc, cuối cùng quyết định… chờ ở đó, nằm vùng đợi tôi về.

 

Nguyên văn lời Lý Tố Phân:

 

“Dù sao cũng có điện, có nước, có ghế sofa. Cứ ở lại đó, cô ta kiểu gì cũng phải quay về thôi!”

 

“Con là nhân viên lâu năm của công ty, giờ con nhỏ đó đắc tội với cả phòng, đang cần ai đó nói đỡ cho mình. Nó không thể không lấy lòng con đâu.”

 

Với lời bảo đảm đó, hai ông bà già quyết định “cắm chốt” luôn trong căn hộ cũ của tôi.

 

Cùng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ bà Trương Thanh Thảo:

 

【Cô gái, chặn tôi cũng vô ích thôi. Tôi nhớ số của cô. Dù cô có đổi số, tôi vẫn nhớ email của cô đấy. Dù thế nào, cô cũng không trốn khỏi tôi được đâu.】

 

【Hai “diễn viên” của cô tối nay tiêu hết 1.800 tệ ở quán tôi, cộng thêm 20 tệ tiền boa mỗi người. Tôi tạm thời ghi sổ, cuối tháng thanh toán một thể.】

 

Kể từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều nhận được hóa đơn mới từ bà Trương Thanh Thảo.

 

Hai ông bà nhà họ Lý đúng là mặt dày không biết ngượng — ăn uống xong còn xách theo đồ mang về, chưa đủ, còn gọi cả họ hàng dưới quê lên góp vui.

 

Họ đâu còn ăn cơm thường nữa, mỗi bữa đều phải có hải sản nhập khẩu.

 

Chạm tay là ba con cua hoàng đế, mỗi con mấy ngàn tệ.

 

Rượu Mao Đài thì ngày nào cũng phải có.

 

Nghe nói, vợ chồng bà Trương móc hết tiền để dành dưỡng lão ra nhập hàng, mới tạm đủ chi tiêu cho mấy người kia mỗi ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tiệm “Thiện Tâm Tư Gia” ngày nào cũng kín bàn.

 

Đến mức phải ngưng hẳn bán mang về.

 

Hóa đơn tăng từ vài ngàn tệ lên hơn vài trăm ngàn tệ, tiền boa thì tính rõ ràng: mỗi người 20 tệ.

 

Gần đến ngày thứ 30, bà Trương gửi cho tôi một bản tổng hợp:

 

【Cô gái, mấy chục ngày qua các người tiêu tổng cộng 687.937,59 tệ. Tôi xóa cho phần lẻ, cô chỉ cần chuyển 687.938 tệ là được rồi!】

 

【Chuyển khoản không tiện thì tôi có thể đi cùng cô tới ngân hàng rút tiền trực tiếp.】

 

【Tôi với ông nhà già rồi, hết tháng này là về quê sống nốt quãng đời còn lại. Cô còn trẻ, nghĩ thoáng một chút, đừng dây dưa làm gì.】

 

【Tuổi tác chúng tôi như vậy, cô có cãi cũng không thắng được đâu.】

 

Lúc tôi đang đọc những dòng tin nhắn này, thì Lý Tố Phân vừa đi ngang qua chỗ ngồi.

 

Tôi gọi cô ta lại:

 

“Chị Lý.”

 

Cô ta liếc tôi một cái đầy khinh khỉnh, giọng chẳng mấy vui vẻ:

 

“Gì nữa? Có chuyện gì phải nhờ tôi à?”

 

Chưa đợi tôi nói gì, cô ta đã tiếp lời:

 

“Nói thật nhé, tôi bảo cô chăm sóc cha mẹ chồng tôi một tháng, mà nhìn lại xem — cô có làm được ngày nào cho ra hồn chưa?”

 

Tôi gật đầu:

 

“Đương nhiên rồi. Vì tôi chưa bao giờ đồng ý sẽ chăm sóc họ cả.”

 

Khóe miệng Lý Tố Phân giật giật:

 

“Cô có đồng ý hay không thì sao? Dù gì họ cũng sắp ở tròn một tháng rồi.

 

Lần này coi như một bài học cho cô — để cô hiểu ra một điều: muốn sống sót ở nơi làm việc, tuyệt đối đừng bao giờ đắc tội với đồng nghiệp.”

 

Cô ta cười nham hiểm:

 

“Nghe nói bà chủ quán cơm kia ngày nào cũng gửi hóa đơn rõ rành rành cho cô nhỉ? Vậy cô nhớ trả tiền đấy, đừng để phụ lòng người ta.”

 

Tôi bật cười:

 

“Tôi trả tiền gì chứ? Tôi chưa từng ăn lấy một miếng đồ nào từ quán bà ấy. Nhưng tôi nghe nói, cơm nước mỗi ngày của chị toàn do cha mẹ chồng mang đến đúng không?”

 

“Hôm kia có con cua hoàng đế giá tận 6.000 tệ, nghe bảo ngon lắm — mà chị ăn như đang gặm snack vậy!”

 

Sắc mặt cô ta thay đổi, nhưng vẫn cố cười gượng đầy ngạo mạn:

 

“Thì sao nào? Bà ấy mặc định là cô trả tiền cơ mà, tôi không lo.”

 

Tôi nhướng mày: “Thật à? Tôi không tin. Đừng quên, lần trước bà ấy cũng nghĩ tôi sẽ trả tiền. Kết quả là ai phải móc ví? Là mấy người đòi ăn chùa, không nghe lời cảnh báo của tôi đó thôi.”

 

Nụ cười nơi khóe miệng cô ta bỗng chững lại, mặt trắng bệch, má chẳng còn chút máu.

 

“Cô… cô đừng dọa tôi! Tôi không dễ bị hù đâu! Đừng quên, cha mẹ chồng tôi đang ở căn nhà đứng tên cô, cô phải chịu trách nhiệm chuyện ăn uống của họ!”