Quan Nguyệt

Chương 10



Tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.

 

“Tôi không ngốc nghếch, cũng không vô dụng.”

 

“Anh cho rằng tôi ngu, là vì anh lấy danh nghĩa tình yêu, nhốt tôi trong những lĩnh vực mà tôi không giỏi, bắt tôi làm những việc tôi không hề thành thạo.”

 

“Phục vụ cả nhà anh suốt năm mươi năm, người hạnh phúc là các người, chứ không phải tôi.”

 

Tống Liêm siết chặt nắm tay.

 

“Em không hạnh phúc? Bao nhiêu năm qua, anh đối xử tệ với em chỗ nào?

 

“Anh có để em đói không? Anh có bắt em ăn mặc thiếu thốn không?”

 

Thật nực cười.

 

Ban đầu, tôi vốn dĩ có thể tự mình đi làm, lấy ai cũng chẳng đến nỗi phải đói khát.

 

Những thứ tôi vốn nên có, sao anh ta lại nghĩ đó là ân huệ ban phát từ mình?

 

19

 

Nói chuyện không hợp, một câu cũng dư thừa.

 

Tôi lười phải tiếp lời Tống Liêm, quay về ký túc xá, lên giường đi ngủ sớm.

 

Bạn cùng phòng nói, anh ta đứng dưới lầu gần cả đêm, bảo tôi ra khuyên một tiếng.

 

“Gió ngoài kia to lắm, kẻo lại bị cảm mất.”

 

“Càng to càng tốt, để thổi cho tỉnh cái đầu cổ hủ của anh ta.”

 

Mãi đến khi đội bảo vệ tuần tra của trường đuổi Tống Liêm đi.

 

Hôm sau, Tống Liêm không xuất hiện, nhưng mẹ anh ta thì chạy đến làm loạn.

 

Bà ta nói anh ta vì tôi mà uổng phí biết bao năm, giờ cũng đã ba mươi tuổi, không kết hôn thì chẳng lẽ định để nhà họ Tống tuyệt hậu.

 

“Muốn sinh con thì đi tìm người khác mà sinh.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Hương hỏa nhà họ Tống chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

 

Nhìn thái độ lạnh nhạt, cứng rắn của tôi, mẹ Tống Liêm òa lên khóc.

 

“Tôi nhìn nhầm cô rồi, còn tưởng cô là đứa con gái ngoan ngoãn, ai ngờ cô chẳng coi Tống Liêm ra gì.

 

“Cô thì có bản lĩnh gì? Mà dám mơ cao với vọng tưởng!”

 

“Tôi chờ xem, xem thử ai mà chịu cưới loại gái ế như cô!

 

“Cô rời khỏi Tống Liêm nhà tôi rồi, ai còn cần cô nữa chứ?”

 

Lời vừa dứt, Lâm Gia Chí từ ngoài cửa ló đầu vào.

 

“Quan Nguyệt, tối nay có thể nể mặt đi xem phim với tôi không?”

 

Mặt mẹ Tống Liêm cứng đờ, cổ họng lúng búng mãi không nói được lời nào, cuối cùng vỗ mạnh vào đùi hét lên:

 

“Cậu chính là cái tên tiểu bạch kiểm đó! Cậu dám chen vào phá hoại mối quan hệ của người ta, cậu—”

 

Lâm Gia Chí hừ lạnh.

 

“Bà giữ cái miệng sạch sẽ một chút!

 

“Hôm qua tôi vừa đ.ấ.m Tống Liêm, đừng ép tôi đánh luôn cả bà.

 

“Tôi chẳng có cái quy tắc gì gọi là không đánh phụ nữ đâu.”

 

Lâm Gia Chí lúc còn trẻ, đúng là có chút ngang tàng, cứng đầu.

 

Cậu ấy cao hơn Tống Liêm nửa cái đầu, mặc bộ quân phục xanh, tay áo xắn đến tận vai, lộ ra cơ bắp rắn chắc từng khối.

 

Mẹ Tống Liêm lập tức rụt cổ lại.

 

“Cậu trai trẻ, đừng để nó lừa cậu, nó năm nay ba mươi rồi, từng có chồng, còn sinh hai đứa con trai nữa kìa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lâm Gia Chí đáp: “Thì sao? Tôi thích người lớn tuổi hơn tôi đấy.”

 

“Mẹ, đừng làm loạn nữa.”

 

Tống Liêm mặt mày tái mét, loạng choạng xông vào, kéo mẹ mình đi.

 

Trước khi đi, anh ta hoảng hốt nhìn tôi một cái, nước mắt lăn dài.

 

“Quan Nguyệt, nếu em đã muốn chọn cậu ta, vậy anh thành toàn cho em.”

 

Hai mẹ con rời khỏi.

 

Tôi bất đắc dĩ quay sang nhìn Lâm Gia Chí.

 

“Cậu xen vào làm gì? Cậu cố ý chọc tức Tống Liêm đúng không?”

 

Lâm Gia Chí ngẩng cao cằm.

 

“Đúng vậy, tôi muốn chọc cho anh ta tức chết!”

 

Tôi im lặng một lúc, cảm thấy vẫn nên giải thích.

 

“Tôi chưa từng sinh con.”

 

Đôi mắt Lâm Gia Chí sáng bừng lên, nụ cười nơi khóe miệng từng chút một lan rộng.

 

“Tôi không để tâm.”

 

“Quan Nguyệt, tôi cảm thấy cô—”

 

Tôi ngắt lời cậu ấy.

 

“Tôi thấy bài luận của cậu có vài chỗ không ổn lắm.”

 

Tôi hiểu ý Lâm Gia Chí, nhưng hiện tại tôi không có thời gian, cũng chẳng có tâm trí để mơ mộng yêu đương.

 

Lâm Gia Chí thất vọng, cụp mắt xuống.

 

“Được thôi, vậy để sau hãy nói.”

 

20

 

Vừa là thất vọng, vừa là muốn trả đũa tôi, sau đó không lâu, Tống Liêm vội vàng cưới một cô gái thành phố.

 

Nhà gái có gia thế tốt, dung mạo lại xinh đẹp.

 

Một năm sau, hai người sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, Tống Liêm như được tiếp thêm sinh lực, cố tình bế con tới trước mặt tôi để khoe khoang.

 

“Quan Nguyệt, cô với Lâm Gia Chí bao giờ kết hôn vậy?”

 

Lúc đó, tôi đã đang học tiến sĩ tại trường Hoa Thanh.

 

Còn Tống Liêm thì lại không theo kịp tiết tấu như ở kiếp trước.

 

Cô gái thành phố ấy cũng có một công việc đàng hoàng, không chịu vì con cái mà từ bỏ "bát cơm vàng" của mình.

 

Cô ấy vẫn đi làm đúng giờ như thường, giao hết việc chăm con cho mẹ của Tống Liêm.

 

Bệnh đau đầu của mẹ Tống Liêm lại tái phát, cả nhà náo loạn như gà bay chó chạy.

 

Không còn ai trông con, Tống Liêm đành phải vừa đi làm vừa chăm con, tất nhiên không còn dư thời gian để đọc sách.

 

Việc học tiến sĩ bị trì hoãn.

 

Tống Liêm cũng chẳng mấy bận tâm.

 

Dù sao thì chậm lại hai ba năm cũng chẳng ảnh hưởng gì.

 

Sau khi tốt nghiệp, anh ta thuận lợi ở lại trường, hiện giờ đã là giảng viên của Hoa Thanh, xuất phát điểm còn tốt hơn kiếp trước.

 

Tệ lắm thì cũng chỉ đi lại con đường cũ mà thôi.

 

Anh ta còn có thể chờ.

 

Tống Liêm không biết rằng, những chuyện vụn vặt trong cuộc sống—cơm áo gạo tiền, việc nhà con cái—sẽ kéo một người xuống đáy của cái xoáy sâu đến nhường nào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com