Quan Nguyệt

Chương 9



Bên hồ sen có rất nhiều cây xanh tươi tốt, tán cây trải rộng thành một mái vòm lục sắc ngay trên đầu Tống Liêm.

 

Những cành lá loang lổ đổ bóng đan xen lên vầng trán cao và chân mày rắn rỏi của anh ta.

 

Tống Liêm mỉm cười, từ tốn đưa tay về phía tôi.

 

“Hai năm qua, anh vẫn luôn chờ em.”

 

“Chỉ cần em ngoan ngoãn nhận sai, bên phía mẹ anh—”

 

Tiếng chuông vang lên, tôi vội vàng đẩy anh ta ra.

 

“Đến giờ học rồi, tránh đường.”

 

Phía sau tôi, chỉ còn lại vẻ mặt sững sờ, ngỡ ngàng đến mất kiểm soát của Tống Liêm.

 

17

 

Tống Liêm cuối cùng cũng chịu chấp nhận hiện thực, thừa nhận tôi cũng là nghiên cứu sinh của Hoa Thanh, là vào buổi lễ chào mừng tân sinh viên được tổ chức hằng năm.

 

Tôi lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện.

 

Dưới ánh đèn rọi, lần đầu tiên, là tôi đứng trên sân khấu, còn anh ta ngồi dưới khán đài, nheo mắt lại, ánh nhìn về phía tôi tràn đầy hoang mang và không thể tin nổi.

 

Hai kiếp người, cuối cùng anh ta cũng đã thật sự nhìn thấy tôi.

 

Không còn xem tôi là vật phụ thuộc, không còn từ trên cao nhìn xuống, mà là bình đẳng, thậm chí có chút ngưỡng mộ — từ dưới ngước lên mà nhìn tôi.

 

Tống Liêm xúc động thở dài.

 

“Quan Nguyệt, anh nghĩ… anh đã hiểu em cần gì rồi.”

 

“Em luôn là người hiếu thắng, là anh không nên nói em như thế.”

 

“Anh nói em ngốc, thật ra là vì trong lòng anh thích em, bây giờ… anh thừa nhận, em không hề ngốc, một chút cũng không.”

 

“Điểm thi cao học của em còn vượt xa anh.”

 

“Em rất giỏi, anh công nhận em thông minh. Như vậy là được rồi chứ?”

 

“Mấy năm nay em cố gắng như vậy, chẳng phải là để chứng minh điều đó với anh sao?”

 

Tôi ôm sách, vòng qua người anh ta mà bước đi.

 

“Tống Liêm, anh hoàn toàn không hiểu.”

 

“Tôi không cố gắng để anh nhìn thấy.”

 

“Như vậy là chưa đủ, còn xa mới đủ.”

 

“Tôi muốn cả thế giới phải nhìn thấy tôi!”

 

Tống Liêm sững người tại chỗ.

 

Một lúc sau, ánh mắt anh ta lướt qua người thanh niên trẻ tuổi tràn đầy khí khái trước cửa thư viện, bỗng bừng tỉnh ngộ.

 

“Em lừa anh… Anh biết ngay mà, em là vì Lâm Gia Chí đúng không?”

 

Lâm Gia Chí nhỏ hơn tôi tám tuổi.

 

Kiếp trước, cậu ấy còn rất trẻ đã vào Viện Khoa học Trung Quốc, thành tựu vượt xa Tống Liêm.

 

Tôi từng thấy cậu ấy trên bản tin, đến mức ngay cả ly trà đang rót trong tay cũng quên luôn, nước nóng đổ cả lên mu bàn tay Tống Liêm.

 

Viện Nghiên cứu Hóa học thuộc Viện Khoa học Trung Quốc.

 

Đó là đỉnh cao mà bất cứ sinh viên hóa học nào cũng khao khát vươn tới.

 

Tôi thật sự rất ngưỡng mộ.

 

Tống Liêm lại tưởng tôi nhìn Lâm Gia Chí, tức đến mức dậm chân quát tháo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chừng này tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ, nhìn trai trẻ mà nhìn đến mức đó à?”

 

Giờ đây, những suy đoán suốt mấy chục năm cuối cùng cũng được xác thực.

 

Tống Liêm mặt mày tái mét, tức đến mức môi run bần bật.

 

“Em nhớ thương nó suốt bao năm như vậy sao? Em, em thật là… Em….”

 

18

 

Lâm Gia Chí thật may mắn.

 

Vào thời kỳ hỗn loạn, cậu ấy đang học cấp hai, trường học nghỉ dạy, cả ngày rong chơi ngoài phố.

 

Không giống như chúng tôi, bị dày vò nhiều năm ở vùng quê.

 

Khi học cao học cậu ấy còn rất trẻ, đang trong độ tuổi rực rỡ nhất.

 

Chúng tôi cùng khóa, mỗi lần gặp tôi, cậu ấy luôn lễ phép gọi một tiếng “sư tỷ”.

 

“Sư tỷ, em giữ chỗ cho chị rồi, hôm nay vẫn học đến chín giờ đúng không? Để em đi lấy cơm tối cho chị nhé?”

 

Tống Liêm xông tới, túm cổ áo cậu ấy.

 

“Quan Nguyệt là vợ tôi! Tên tiểu bạch kiểm này, đừng có mơ tưởng!”

 

Lâm Gia Chí không hề yếu thế, đ.ấ.m thẳng một cú vào sống mũi anh ta.

 

“Ai là tiểu bạch? Anh mới là tiểu bạch! Anh bị điên à!”

 

Hai người lập tức lao vào đánh nhau.

 

Tất nhiên, cả hai đều bị mắng một trận.

 

Nhưng vì thái độ nhận lỗi tốt nên cuối cùng không bị kỷ luật.

 

Cũng nhờ chuyện đó, Lâm Gia Chí mới biết về quãng thời gian tôi và Tống Liêm từng sống ở nông thôn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cậu ấy vô cùng khinh thường chuyện đó.

 

“Lòng dạ tiểu nhân! Loại đàn ông như vậy, nên đá đi từ lâu rồi!”

 

Tôi xem chuyện này như một đoạn nhỏ nhặt, không có gì đáng nhắc tới.

 

Nhưng Tống Liêm thì bị đả kích nặng nề, gần như suy sụp hoàn toàn.

 

Trước kia, tôi đã nói với anh ta không biết bao nhiêu lần rằng tôi không hứng thú với anh ta, tôi không muốn lấy anh ta.

 

Nhưng anh ta chưa bao giờ thật sự tin.

 

Chỉ đến khi xuất hiện một Lâm Gia Chí, anh ta mới hoàn toàn tin là thật.

 

Có lẽ, trong suy nghĩ của anh ta, điều có thể đánh bại một người đàn ông, chỉ có thể là một người đàn ông khác.

 

Tống Liêm hoàn toàn sụp đổ, đôi mắt đỏ hoe, chặn tôi dưới ký túc xá.

 

“Quan Nguyệt…”

 

Giọng anh ta nghẹn ngào, khóc đến mức gần như không thể thốt nên lời.

 

“Năm mươi năm, năm mươi năm hôn nhân, em nói với anh… em thật sự không hề để tâm đến anh một chút nào sao?”

 

“Chúng ta chẳng phải đã sống rất hạnh phúc sao?”

 

“Sao em có thể yêu người khác? Sao có thể như vậy?

 

“Anh mới là giáo sư, anh chưa từng chê em ngốc nghếch, chưa từng chê em vô dụng, vậy mà tại sao… lại là em bỏ rơi anh chứ?”

 

Lòng tự trọng cao ngất của anh ta cuối cùng cũng bị giẫm nát không thương tiếc, không sao chịu đựng nổi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com