“Tôi còn chưa chê cô, cô đã bày đặt kén cá chọn canh rồi! Con trai tôi sau này không biết sẽ có tiền đồ rộng mở thế nào, biết bao cô gái thành phố muốn gả cho nó còn chẳng được ấy!”
“Cô có tư cách gì nói không cưới? Nhà chúng tôi còn chưa chắc đã muốn cưới nữa là!”
Bà ta vốn tính khí cay nghiệt, mà giờ lại còn thêm tức giận, đến mức vỗ đùi thùm thụp, nói ra đủ loại lời khó nghe.
Thấy chuyện ầm ĩ như vậy, đã có người hiếu kỳ chạy đi gọi Tống Liêm.
“Đúng lúc, nhà các người không muốn cưới, tôi cũng không muốn gả.
“Từ nay về sau, chuyện giữa tôi và Tống Liêm, đừng ai nhắc đến nữa.”
Tôi vừa dứt lời, quay đầu lại, liền thấy Tống Liêm đứng trên bờ ruộng.
Khuôn mặt trẻ trung, rạng rỡ của anh ta, ánh mắt đầy ắp nụ cười cưng chiều quen thuộc.
Giây tiếp theo, nụ cười đó lập tức cứng đờ trên mặt.
Sắc mặt Tống Liêm trắng bệch, lảo đảo lùi lại một bước.
“Quan Nguyệt, em vẫn còn giận anh sao?”
11
Nhìn thần sắc của anh ta, tôi lập tức biết — Tống Liêm cũng trọng sinh rồi.
Chúng tôi đã sống cùng nhau năm mươi năm, quá đỗi quen thuộc với nhau.
Dáng vẻ, cử chỉ, ánh mắt của anh ta, và cả khí chất thư sinh cao nhã được nuôi dưỡng trong cuộc sống sung túc, không nhiễm một hạt bụi trần.
Dùng lời của học trò anh ta từng nói: Giáo sư Tống nhìn cao quý thế, còn phu nhân của ông thì khác lắm, tôi từng thấy bà ấy ở chợ cãi nhau mặc cả với người ta đấy, phàm tục.
Tống Liêm trông chẳng hề tầm thường, khí chất lại càng không tầm thường.
Mặc bộ quân phục màu xanh đứng trên bờ ruộng, tựa như cây thông xanh, khiến người bên cạnh không thể rời mắt.
Mọi người thì thầm bàn tán.
“Sao cảm thấy Tống Liêm hôm nay khác hẳn nhỉ?”
“Tôi cũng thấy vậy, hôm nay trông đặc biệt tuấn tú, bảo sao Quan Nguyệt lại theo đuổi sát sao như thế.”
“Người ta đâu có theo đuổi, vừa nãy còn nói rồi mà, cô ấy không muốn lấy Tống Liêm.”
“Nói phét thôi chứ gì? Giờ thì giận dỗi đấy, chứ với tính mẹ Tống Liêm ấy hả, sau này chắc phải quỳ xuống cầu xin mới mong quay lại được.”
Con trai vừa xuất hiện, mẹ Tống Liêm lập tức có chỗ dựa, khí thế càng thêm hung hăng.
“Quan Nguyệt, con trai tôi Tống Liêm đang đứng đây, mấy lời vừa nãy, cô có gan thì nói lại lần nữa trước mặt nó xem!”
Tôi đã cúi đầu, vung cuốc thật mạnh.
Lớp đất cứng lẫn băng vụn bị hất tung lên, giọng nói của tôi cũng như những mảnh băng ấy, b.ắ.n thẳng vào tim Tống Liêm.
“Tôi, Quan Nguyệt, kiếp này tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy Tống Liêm.”
Tôi không nhìn anh ta thêm lần nào.
Chỉ nghe thấy tiếng ho dữ dội của Tống Liêm, mẹ anh ta vội vã chạy tới đỡ con.
Mọi người xúm lại, dìu Tống Liêm quay về nhà, tiếng ồn ào dần khuất xa.
Tôi làm xong việc đồng, nhìn kế toán Dư ghi công điểm cho mình.
Kế toán Dư đùa với tôi.
“Cô nhóc này sao tự dưng lại không qua lại với Tống Liêm nữa? Chẳng lẽ tiếc mấy điểm công mỗi ngày à?”
Nói rồi lật cuốn sổ ra xem, cảm thán rằng Tống Liêm bệnh mười ngày trong tháng này, mà công điểm vẫn đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn tôi thì chỉ được một nửa, e là không đủ ăn.
Trong lòng tôi chợt dâng lên một ý nghĩ.
“Chú Dư, công điểm cuối tháng mới tổng kết một lần, mấy điểm trước kia cháu làm giúp Tống Liêm, có thể ghi lại vào sổ của cháu không ạ?”
Kế toán Dư ngạc nhiên.
“Ồ, mâu thuẫn giữa hai người lớn đến vậy rồi à? Cô nghiêm túc chứ?”
“Vâng, từ giờ cháu sẽ không làm việc giúp anh ta nữa.”
Nghe thấy câu trả lời kiên quyết của tôi, kế toán Dư do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
“Được, người khác sợ ba anh em họ Trịnh, chứ chú đây thì không. Việc này, chú đứng ra lo cho cháu.
“Nếu mẹ Tống Liêm không đồng ý, cứ bảo bà ấy đến tìm chú mà gây chuyện.”
Ba anh em họ Trịnh là mấy người cậu của Tống Liêm.
Ai cũng cao lớn, trong làng có chút tiếng nói.
Nhưng thời đó, người ta vẫn còn chất phác, cùng lắm là lợi dụng chút chuyện nhỏ, chứ trong việc lớn thì không đến nỗi làm khó ai.
Nhận được sự đồng ý chắc chắn, tôi nhẹ cả lòng.
Có cơm ăn no là chuyện lớn nhất trong thời đại này.
12
Sau một ngày vất vả quay về nhà, không ngoài dự đoán — Tống Liêm đang đợi tôi trước cửa.
Anh ta siết chặt nắm tay, cảnh giác liếc nhìn xung quanh một lượt.
“Lúc nãy đông người, không tiện nói chuyện. Quan Nguyệt, mình vào trong nói nhé?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi gật đầu.
Tống Liêm theo sau tôi bước vào trong nhà, ho mấy tiếng, rồi theo thói quen ra lệnh:
“Rót cho anh ly nước.”
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Tống Liêm sững người một lúc, cười gượng:
“Em cũng trọng sinh đúng không? Vừa nhìn thấy em là anh biết ngay rồi.”
“Em hồi trẻ tính tình tốt lắm, đâu có như bây giờ, là do anh chiều em hư thôi.”
“Em định bướng đến bao giờ nữa?”
Nghe vậy, tôi cau mày.
“Tống Liêm, tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, tôi không phải đang giận dỗi. Tôi muốn sống cuộc đời của chính mình.”
“Tôi muốn đi làm, tôi muốn tiếp tục nghiên cứu học thuật. Tôi không muốn bị nhốt trong nhà sinh con, trông con, hầu hạ mẹ anh. Anh nghe không hiểu sao?”
Tống Liêm cười khẩy, thấy tôi không vui thì vội ngậm miệng, giơ tay như đầu hàng.
“Em ấy à, chỉ tại sống sung sướng quen rồi.”
“Em tưởng đi làm dễ chịu lắm à? Làm nghiên cứu nhàn nhã lắm sao?”
“Em nướng cái bánh cũng làm cháy, kêu mua đồ thì mua quên trước quên sau, em còn có thể—”
Tôi ngắt lời Tống Liêm.
“Nếu anh còn nói mấy lời vô nghĩa đó nữa thì ra ngoài đi.”