“Sao em giống con nít vậy, nói chuyện mãi cũng không thông. Thôi được, em đã muốn đi làm như vậy, thì cứ đi làm hai năm đi. Đến lúc đó không chừng lại quay về tìm anh mà khóc.”
Tôi bực bội đẩy anh ta ra.
“Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, đi ra ngoài đi, tôi muốn đọc sách.”
Tống Liêm thuận tay nắm lấy cổ tay tôi, cười nói:
“Quan Nguyệt, anh gần như đã quên mất dáng vẻ khi em còn trẻ rồi.”
“Cho anh nhìn kỹ thêm chút nữa đi.”
Dưới ánh đèn mờ mờ, ngũ quan của anh ta vẫn dịu dàng như trước, vẫn mang theo sự cưng chiều quen thuộc ngày nào.
Tim tôi bỗng chốc loạn nhịp vài nhịp.
13
Chung sống bao nhiêu năm, nói là không có tình cảm với Tống Liêm thì là giả.
Chính những khoảnh khắc dịu dàng đó đã giúp tôi vượt qua từng năm tháng dài đằng đẵng, tẻ nhạt trong cuộc hôn nhân này.
Mỗi khi có điều gì khiến tôi không vui, chỉ cần nhìn khuôn mặt của Tống Liêm, cơn giận trong lòng tôi đã tan biến quá nửa.
Nhưng đó cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh ta.
Có mâu thuẫn, có xung đột, Tống Liêm dỗ dành tôi xong, tôi lại nhượng bộ, cuộc sống lại trở về vẻ yên bình giả tạo.
Nhưng Tống Liêm lại chưa từng vì tôi nhượng bộ điều gì.
Miệng anh ta nói những lời tình tứ động lòng người, gương mặt mang theo vẻ dịu dàng nhất, nhưng thứ đưa tới lại là con d.a.o bọc trong nhung gấm.
“Nghe lời mẹ đi.”
“Em đi xin lỗi người ta đi.”
“Số tiền này phải cho em trai anh mượn, cứ coi như vì anh, được không?”
Thuốc độc bọc đường, d.a.o gói trong nhung gấm, cứ thế c.h.é.m từng nhát vào tôi, mài mòn từng góc cạnh, từng chút tự tôn của tôi.
Tôi đã từng nghĩ đó là tình yêu.
Sống cả một đời mới nhận ra — đó chỉ là thủ đoạn đàn ông dùng để đạt được mục đích.
Nhìn gương mặt Tống Liêm đang ghé sát lại.
Tôi hít sâu một hơi, tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
Bao năm kết hôn, dù có cãi nhau, tôi cũng chưa từng lớn tiếng với anh ta, cùng lắm là nói hơi gấp gáp một chút, chứ chưa bao giờ động tay.
Giờ bị tôi tát một cái, anh ta tức đến mức mấy ngày liền không thèm xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi cũng được yên tĩnh.
Mỗi ngày làm việc đúng giờ, buổi tối thắp đèn dầu đọc sách.
Những cuốn sách chuyên ngành đại học, tôi lật đi lật lại đọc nhiều lần, đầu óc còn trẻ quả nhiên nhanh nhạy, đọc vài lần là nhớ.
Tôi nào có phải là cái đồ ngu ngốc làm gì cũng không xong như lời Tống Liêm nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng tôi tràn đầy vui sướng, càng lúc càng khao khát được quay về cuộc sống ở Bắc Kinh.
Cho đến cuối tháng, sự yên bình bị phá vỡ.
14
Mẹ Tống Liêm khí thế hầm hầm đến trước cửa nhà tôi.
Tôi đang ngồi sát ngọn đèn đọc sách, bà ta liền giật phắt cuốn sách trong tay tôi, mắng lớn:
“Đồ đàn bà lòng dạ độc ác!”
“Cô lấy lại công điểm của Tống Liêm, thế con trai tôi ăn cái gì đây hả?
“Con trai tôi đối xử với cô tốt như thế, vậy mà cô đến cái mạng nó cũng mặc kệ, cô thật sự không định gả cho nó nữa à?”
Tôi lạnh mặt lại.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có quan hệ gì với con trai bà hết.
“Cũng mong từ nay về sau bà đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Mẹ Tống Liêm tức đến phát run, ngón tay gần như dí thẳng vào mũi tôi.
“Quan Nguyệt, cô điên rồi à!”
“Cô làm vậy, đã nghĩ đến Bách Văn và Bách Lâm chưa?
“Cô không lấy Tống Liêm, thì sang năm làm sao mang thai, Bách Văn làm sao đầu thai được?”
Tôi sững người.
“Bà cũng trọng sinh rồi à?”
Chả trách, tôi lờ mờ nhớ, hồi chưa gả cho Tống Liêm, mẹ anh ta đối với tôi vẫn còn khách khí, đâu có kiểu ra lệnh sai khiến như vậy.
Mẹ Tống Liêm tức giận gật đầu.
“Đúng, tôi cũng có ký ức kiếp trước.”
“Nói thật nhé, tôi vốn không ưa cô.
“Con trai tôi Tống Liêm có tiền đồ như vậy, tôi muốn tìm con dâu nào mà chẳng được?”
“Chẳng qua là vì hai đứa cháu trai, tôi mới đồng ý để nó cưới cô lần nữa.
“Thế mà cô thì hay lắm rồi, còn bày đặt làm giá, một người như Tống Liêm làm giáo sư tại trường danh tiếng như vậy, cô còn không muốn lấy, cô còn muốn lấy ai nữa hả?”
“Tôi chẳng muốn lấy ai cả. Tôi muốn về Bắc Kinh, muốn tiếp tục đi làm.”
Những lời này tôi đã nói đi nói lại mấy lần, đến giờ thì hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Tống Liêm không cưới được người khác chắc?
“Các người có thể đừng đến làm phiền tôi nữa được không?”
Thấy tôi cứng rắn, mẹ Tống Liêm đảo mắt, giọng cũng dịu lại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cô vẫn còn giận chuyện năm đó tôi không chịu trông Bách Văn chứ gì.
“Chuyện tôi bị đau đầu là thật, chứ đâu phải giả vờ.”
“Nếu cô thật sự muốn đi làm cũng được, cưới trước đã, sinh con ra, lần này tôi sẽ dưỡng cho khỏe, tôi trông giúp cô.”
Tôi đưa tay chỉ thẳng ra ngoài cửa.
“Nếu bà còn không ra, tôi sẽ gọi người đến đấy.”
“Cô… để tôi xem cô cứng được đến bao giờ!”
Thấy tôi mềm cứng đều không ăn, mẹ Tống Liêm tức đến mức chửi ầm một trận, rồi hậm hực bỏ đi.