Từ ngày được trở về ấy, tôi không làm giúp Tống Liêm bất cứ việc gì nữa.
Tự mình kiếm công điểm, tự mình làm tự mình sống.
Mẹ Tống Liêm mắng tôi vài lần, sau bị Tống Liêm ngăn cản thì gặp tôi chỉ trừng mắt lườm nguýt, rồi cùng mẹ Thiết Trụ ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng tôi.
Tống Liêm thì lại tìm tôi không biết bao nhiêu lần.
Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của tôi, từ đầu còn cười gượng, sau dần dần trở nên mất kiên nhẫn.
“Em đúng là giận dỗi vô lý hết chỗ nói!”
“Quan Nguyệt, sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn, đến lúc đó đừng có mà hối hận.”
Tôi đến cả một chữ cũng chẳng buồn đáp lại.
Nửa năm trôi qua trong chớp mắt.
Rất nhanh sau đó, tôi nhận được thông báo từ Bắc Kinh — những trí thức trẻ bị điều đi nông thôn cuối cùng cũng được trở về thành phố.
Lần này, cơ hội công việc của tôi xếp sau Tống Liêm.
Anh ta, giống như kiếp trước, chọn một công việc nhàn hạ — làm giáo viên tại một trường trung học.
Còn tôi chỉ được phân về nhà máy hóa chất, lại còn là công việc ở xưởng sản xuất, thuộc loại nặng nhọc và cực khổ nhất.
Tống Liêm nhíu chặt mày.
“Chủ nhiệm Chu, việc này không hợp lý đâu?
“Cô ấy là phụ nữ, trong xưởng mùi nặng như vậy, lại bắt cô ấy làm ở tuyến dưới à?”
“Ông tìm xem có vị trí nào nhẹ nhàng hơn không?”
Tống Liêm quen làm giáo sư, cái thói quen ra lệnh như ở nhà vẫn chưa sửa được.
Chủ nhiệm Chu nghe vậy thì lập tức không vui.
“Ối chà, anh tưởng đây là nhà anh chắc?
“Công việc gì cũng do anh quyết à? Anh là thị trưởng hay bí thư thành ủy?”
“Đằng sau còn khối người đang xếp hàng kia kìa, làm hay không thì nói một câu!”
Tôi vội chen vào.
“Chủ nhiệm Chu, tôi đồng ý nhận công việc này, ông đừng để ý đến anh ta.”
Còn chưa nói dứt câu, Tống Liêm đã kéo tôi ra khỏi văn phòng.
“Quan Nguyệt, em cũng phải biết giới hạn của việc bướng bỉnh chứ.”
Tống Liêm mặt lạnh như tiền, lại bắt đầu mắng tôi như trước kia.
“Phân xưởng nhà máy hóa chất có hại cho sức khỏe, em không định sinh con trong vài năm tới à?”
“Bách Văn còn đang chờ chúng ta đấy.”
Lại là chuyện sinh con, lại là Bách Văn — tôi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
“Tống Liêm, anh bị điên à? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không lấy anh, không có Bách Văn, không có Bách Lâm, chỉ có mình tôi thôi. Anh nghe không hiểu tiếng người à?”
Tống Liêm tức giận bừng bừng.
“Suốt cả năm qua, anh đã hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn em.
“Em muốn đi làm, anh cũng đồng ý rồi, nhưng em không thể ích kỷ như vậy được!
“Đến con cái em cũng không cần nữa à?
“Rốt cuộc em muốn làm gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi muốn làm gì ư? Tôi chỉ muốn được làm chính mình.
Tôi nhìn Tống Liêm đang trừng mắt giận dữ, chỉ cảm thấy một nỗi mỏi mệt dâng trào từ tận đáy lòng.
Tống Liêm luôn nói rằng, vinh quang của chồng, tiền đồ của con cái, là vương miện của tôi.
Nhưng tôi biết rõ, điều đó không phải.
Đó là của họ — còn tôi thì chẳng có gì cả.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Từ lúc kết hôn, tôi đã hóa thành tro bụi, trở thành chất dinh dưỡng nuôi sống họ.
Họ hút m.á.u tôi, chiếm trọn thời gian và sức lực của tôi, để rồi nở ra những đóa hoa rực rỡ chói lòa.
Mọi người chỉ nhìn thấy những bông hoa ấy, có ai để tâm đến bầu đất trong chậu đâu.
Thi thoảng có người khen một câu: “Đất này nuôi tốt thật.”
Thế là tôi phải biết ơn rối rít sao?
Rõ ràng, tôi cũng có thể là bông hoa đang nở rộ cơ mà.
16
Tống Liêm vẫn thao thao bất tuyệt bên tai tôi, không ngừng buộc tội tôi ích kỷ, tuyệt tình.
Tôi chỉ có thể giơ tay lên.
“Đừng ép tôi phải tát anh trước mặt bàn dân thiên hạ.”
Tống Liêm sững người, cuối cùng cũng im miệng.
Tôi như mong muốn nhận được công việc, từ đó về sau, anh ta sống bóng bẩy, thể diện, làm giáo viên của anh ta.
Còn tôi đầu bù tóc rối, trở thành nữ công nhân bình thường ở xưởng sản xuất nhà máy hóa chất, ngày ngày đeo khẩu trang, bụi bặm lấm lem.
Mẹ Tống Liêm biết chuyện, suýt chút nữa thì cười rụng răng.
“Biết ngay mà, cô ta thì làm nên trò trống gì chứ?”
“Kiếp trước được thơm lây từ nhà mình, vậy mà nó còn không biết hưởng phúc.
“Nhà máy hóa chất cực khổ như vậy, cứ chờ mà xem, chưa đến ba tháng là nó phải khóc lóc cầu xin nhà mình cưới nó cho mà coi.”
Bà ta đã sai rồi.
Tôi làm việc ở nhà máy hóa chất suốt hai năm, vừa chăm chỉ làm việc, vừa ôn tập để thi cao học.
Chuyên ngành đại học của tôi vốn là hóa học công nghiệp, lại làm việc siêng năng tích cực, lần nào cũng được khen thưởng danh hiệu “Nữ công nhân tiên tiến”.
Sau khi thi đỗ cao học, phía nhà máy bàn bạc rồi quyết định cấp học bổng cho tôi đi học.
Đúng lúc đó, Tống Liêm cũng thi đỗ cao học trường Hoa Thanh, tôi và anh ta lại một lần nữa gặp nhau trong khuôn viên đại học.
Tống Liêm vô cùng kinh ngạc.
“Quan Nguyệt, sao em lại ở đây?”
“Em đến tìm anh đúng không? Em biết anh học ở đây à?”
Tống Liêm nhìn tôi từ đầu đến chân, có chút kiêu ngạo mà ưỡn n.g.ự.c lên.
“Kiếp trước, trường anh học còn thua Hoa Thanh xa lắm. Trường này đâu phải ai cũng có thể vào được.”
“Học xong thạc sĩ, anh sẽ ở lại đây giảng dạy, lần này anh sẽ đi xa hơn kiếp trước.”
“Còn em thì sao? Không trụ nổi ở nhà máy nữa à?”
Tống Liêm nhếch môi cười.
“Anh đã bảo rồi mà, em mà trụ được hai năm thì cũng coi như giỏi đấy.”