34.
Kể từ đêm đó, ta không còn nhìn thấy Dung Cảnh nữa.
Cốt Cơ cũng như bốc hơi khỏi nhân gian, sự bất an trong lòng ta càng lúc càng dâng cao.
Ta từng đưa tín vật nhờ Dung Cảnh thay ta xuống núi tìm thiếu niên kia, bảo hộ bình an.
Mà giờ, Dung Cảnh cũng bặt vô âm tín.
Ta ngửa cổ uống cạn một ngụm trà lạnh, cảm thấy n.g.ự.c mình như treo lơ lửng giữa không trung.
Đêm xuống, tiếng chuông leng keng quen thuộc vang lên bên ngoài cửa sổ.
Ta đẩy cửa ra, trông thấy khuôn mặt âm trầm của Cốt Cơ.
Nàng nhét một bọc nặng trĩu vào lòng ta, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ngươi xuống núi đi. Càng xa càng tốt. Ngày mai nếu còn thấy ngươi trên núi này, ta sẽ tự tay g/i/ế/c ngươi.”
Ta cúi đầu nhìn bọc đồ trong tay, bên trong có lẫn cả tín vật cho phép ra khỏi núi của Cốt Cơ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta hỏi.
Cốt Cơ chẳng buồn đáp một lời, nàng xoay người bỏ đi, bóng dáng nhanh chóng tan vào màn đêm.
Ngón tay ta siết chặt lấy bọc đồ.
Muốn khiến Cốt Cơ phải ra mặt đuổi người, chỉ có thể là chuyện liên quan đến Dung Cảnh.
Chẳng lẽ… Dung Cảnh đã xảy ra chuyện?
Tim ta bắt đầu đập mạnh liên hồi không thể kiểm soát.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, màn đêm đen đặc như mực, ta khẽ cắn môi.
Thực sự đã rất lâu rồi không gặp Dung Cảnh.
Khi ta còn đang chần chừ cầm bọc đồ trong tay, cánh cửa trước mặt đột nhiên vang lên một tiếng kẹt nhẹ.
Dung Cảnh đẩy cửa bước vào.
Đã lâu không gặp, hắn trông tiều tụy đi rất nhiều, vẻ mỏi mệt hiện rõ nơi khóe mắt.
Hắn cụp mắt nhìn thấy bọc đồ trong tay ta, thoáng sững sờ, nhưng rồi lập tức hiểu ra.
“Cốt Cơ từng đến đây rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta hỏi, giọng nghèn nghẹn.
Có lẽ là không thể giấu được nữa, Dung Cảnh cũng chẳng có ý định che giấu thêm.
Hắn khẽ nói:
“Dung Đào, ngươi không thể xuống núi.”
Ánh mắt Dung Cảnh lộ vẻ u ám và mỏi mệt:
“Xuống núi… có thể sẽ không giữ được mạng.”
Tim ta khựng lại một nhịp.
35.
Khi lần đầu tiên gặp ta dưới chân núi, Dung Cảnh đã để tâm.
Hắn đưa ta lên núi, từ sớm đã phát hiện thể chất của ta đặc biệt, dễ dẫn dụ oán linh bám theo.
Linh khí ở Niệm Minh Sơn dồi dào, có thể bảo vệ ta bình an cả đời.
Thế nhưng, Dung Cảnh lại phải âm thầm mỗi đêm vận công trấn áp những oán linh kia, chỉ để giữ ta được an toàn.
Chuyện này cuối cùng cũng bị Niệm Minh Sơn phát giác, họ không còn muốn giữ ta lại.
Dung Cảnh cố chấp muốn ta ở lại.
Bọc đồ trong tay ta rơi xuống đất.
Ta nhất thời không biết nên nói gì, ngập ngừng:
“Ta không biết… lại gây phiền toái lớn đến thế cho ngươi…”
Dung Cảnh sững người trong thoáng chốc, rồi khẽ lắc đầu:
“Chỉ là chuyện nhỏ. Với ta mà nói, chẳng qua tốn chút tâm lực, nhưng có thể giữ được mạng cho ngươi, ta không thấy đó là điều thiệt thòi gì.”
“Nhưng tại sao trước đây, những năm sống dưới chân núi ta vẫn bình an vô sự?”
Ánh mắt Dung Cảnh tối đi, hắn không trả lời ngay.
Trong đầu ta lập tức hiện lên một người, không kìm được liền cất tiếng:
“Thiếu niên ấy…”
Dung Cảnh cúi mắt, thấp giọng đáp:
“Ta đã không tìm thấy hắn. Có lẽ… đã gặp lành ít dữ nhiều rồi.”
Như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, từng tia lạnh ngấm vào tận đáy lòng.
Toàn thân ta bỗng thấy lạnh buốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ý ngươi là… sao lại như vậy?”
Ta còn chưa kịp hỏi hết, thì một bóng người đột ngột xông vào, cắt ngang lời.
Quân Thiện Sư thúc giận dữ lườm ta một cái, không nói một lời đã kéo Dung Cảnh đi mất.
Lúc ấy ta mới phát hiện ra: Dung Cảnh từ nãy đến giờ chỉ đang cố gắng gượng chống đỡ.
Hắn… không lâu trước vừa mới vượt qua một kiếp nạn sinh tử.
Dù được xem là thiên chi kiêu tử, tư chất hơn người, nhưng mệnh hắn vốn mang sát kiếp, khó có thể trường thọ.
Khó trách Cốt Cơ lại lộ ra thần sắc ấy.
Ta thất thần nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng dõi vào hư không.
36.
Khi Cốt Cơ lại lần nữa tìm đến, ta vốn đã chuẩn bị lén xuống núi.
Nàng đột nhiên hỏi:
“Ngươi có muốn gặp thiếu niên đó một lần cuối không?”
Ta sững người, sắc mặt trắng bệch:
“Ngươi đang nói bậy cái gì vậy?”
Cốt Cơ lạnh lùng cười khẩy:
“Giờ hắn thế nào, ngươi thực sự không rõ à?”
“Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Cốt Cơ ngước mắt nhìn ta:
“Nếu ngươi muốn gặp hắn lần cuối, thì canh ba đêm nay theo ta xuống núi. Ta sẽ chờ ở cửa nam núi.”
Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
“Ta không phải vì lòng tốt. Sau chuyện này, ngươi phải giúp ta làm một việc.”
Ta rơi vào trầm mặc suy nghĩ.
Cốt Cơ nói xong thì xoay người rời đi, để lại một câu nhẹ hẫng:
“Nghĩ cho kỹ đi, có muốn gặp lại người đó lần cuối không.”
Ta đứng trước cửa sổ, lặng lẽ cân nhắc rất lâu.
Đến canh ba, ta thu dọn hành trang, chuẩn bị xuống núi.
Nhưng ta không tin hoàn toàn lời nàng nói, nên cố tình vòng qua một cửa núi khác để thử vận may.
Giờ Niệm Minh Sơn đang rối loạn, biết đâu có cơ hội trốn thoát.
Không ngờ vẫn bị Cốt Cơ chặn lại.
Nàng đứng đó, không nói lời nào, ánh mắt sắc như d.a.o găm thẳng vào ta.
Sau lưng ta lập tức rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cốt Cơ đưa ta đến một hang động dưới chân núi.
Xung quanh lặng ngắt, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt “tí tách”.
Ta không rõ nàng đã làm gì, chỉ thấy cổ chân đau nhói, ngã quỵ tại chỗ không thể nhúc nhích.
Cốt Cơ từ từ cúi người xuống, ánh đèn chiếu một nửa khuôn mặt nàng thành bóng tối, nàng vô tội hỏi:
“Dung Đào, ta đã nói là cửa nam núi, ngươi nhớ nhầm rồi à?”
“Nhưng cũng không sao, ta đã đoán trước rồi.”
Ta cảnh giác nhìn nàng, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó rất bất ổn.
Ánh mắt Cốt Cơ nhìn ta không giấu được vẻ hưng phấn kỳ quái.
Ta không nói gì, lặng lẽ lùi lại, quan sát hang động này.
Ngoài phần nhỏ được ánh nến chiếu tới, còn lại đều chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Muốn trốn thoát khỏi tay Cốt Cơ là điều không dễ.
Ta ngẩng đầu, nhìn lại nàng.
Cốt Cơ vẫn mỉm cười, thong thả đánh giá ta:
“Đêm đó ta đã nói rồi, nếu ngươi không chịu xuống núi, ta sẽ tự tay g/i/ế/c ngươi.”
Lưỡi d.a.o lạnh buốt. Ta bình tĩnh nói:
“Dù xuống hay không, ngươi cũng đâu định tha cho ta.”
Cốt Cơ khựng lại, rồi cười tươi rói:
“Đúng vậy. Nhưng để lừa được ngươi xuống núi, cũng vất vả thật đấy.”
“Còn thiếu niên kia thì sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Cốt Cơ ra vẻ suy tư:
“Ngươi nói hắn à… ai mà biết, chắc c/h/ế/c rồi nhỉ?”
“Ngay từ lần đầu gặp đã thấy chướng mắt lắm rồi. Nhưng không sao, ngươi sẽ nhanh chóng đi gặp hắn thôi.”