30.
Cốt Cơ tỉnh lại sau bảy ngày, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
Sắc mặt nàng trắng bệch, như người vừa từ cõi c/h/ế/c trở về, cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng với Dung Cảnh:
“Chuyện này không trách Dung Cảnh ca ca, là do muội ngu ngốc.”
Dung Cảnh đứng trước giường, cụp mắt không nói lời nào, trầm mặc hồi lâu mới nghiêm túc đáp:
“Sau này, sẽ không có lần nữa.”
Từ đó về sau, bất kể Cốt Cơ ở đâu, Dung Cảnh cũng sẽ vô thức liếc mắt nhìn một cái.
Bình thường ta không ở cùng một chỗ với họ. Khi họ tu hành, ta lại chạy nhảy khắp sân sau.
Chạy mệt rồi thì ngồi xuống bậc thềm dài, ngẩng đầu nhìn về phía dưới núi.
Bậc thềm này rất cao, muốn leo lên phải tốn khá nhiều thời gian, nhưng đổi lại có thể nhìn rất xa.
Từ sau khi Cốt Cơ xảy ra chuyện, ta đã rất lâu chưa xuống núi.
Ta ngả nhẹ người ra sau, tựa lưng vào bậc đá, dõi mắt về xa xăm.
Lâu lắm rồi không gặp lại thiếu niên kia, không biết hắn còn đợi ta hay không.
Ta thở dài một tiếng, nhàm chán vung vẩy cọng cỏ trong tay, vừa ngẩng đầu liền thấy Dung Cảnh.
Hàng mày mắt của hắn sáng sủa thanh tú, hắn hỏi:
“Đang làm gì vậy?”
Ta tiện tay chỉ đại:
“Ngắm trăng.”
Dung Cảnh nhìn theo hướng ta chỉ, chỉ thấy bầu trời lúc ấy phủ đầy mây hồng, ánh chiều tà rực rỡ, hắn nhướng mày:
“Ngắm trăng?”
“Đợi một chút là trăng lên thôi.”
“Vậy sao?”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn một cái, thật hiếm khi thấy Dung Cảnh không có Cốt Cơ đi cùng.
Dung Cảnh lúc này so với lần đầu gặp cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng giữa lông mày đã mang thêm vài phần cương nghị, không còn là thiếu niên mảnh mai năm xưa nữa.
Ta nhìn đến thất thần, thì Dung Cảnh bất chợt quay đầu sang, khẽ hỏi:
“Dung Đào, ngươi có muốn xuống núi không?”
Ta ném cọng cỏ đi, thành thật đáp:
“Cũng đã lâu rồi chưa xuống núi.”
“Vậy ngươi có muốn không?”
“Có hơi muốn.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Dung Cảnh không nói gì, cũng ngồi xuống cạnh ta, cùng nhìn xuống chân núi.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói:
“Tháng sau đi.”
“Tháng sau, ta đưa ngươi xuống núi chơi một chuyến.”
31.
Chưa đợi được đến tháng sau, ta đã bị ép phải rời khỏi núi.
Chuyện lần trước liên quan đến Cốt Cơ chẳng biết bị ai tiết lộ ra ngoài, càng lúc càng lan rộng, cuối cùng ta bị gán cho danh xưng “kẻ mang điềm xấu”.
Niệm Minh Sơn không còn muốn giữ ta lại nữa.
Sắc mặt Dung Cảnh trầm xuống, hắn lập tức che chắn ta phía sau lưng, cùng đứng chắn trước mặt ta còn có Cốt Cơ.
Dung Cảnh lạnh nhạt cất tiếng từ chối:
“Chuyện này ta tự có quyết đoán, không cần các sư thúc phải bận lòng.”
Cốt Cơ cũng đứng chắn trước ta, chuỗi chuông bên hông khẽ vang lên, nàng phụ họa:
“Dung Cảnh ca ca nói đúng, sư thúc đừng nên nghe lời gièm pha.”
Sắc mặt vị sư thúc kia tối sầm lại, phất tay áo bước vào trong điện, tức giận quát:
“Các ngươi theo ta vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cốt Cơ nhìn Dung Cảnh một cái, lại nhìn sang sư thúc, cuối cùng vẫn chọn bước theo sau.
Dung Cảnh vỗ nhẹ lên vai ta để trấn an:
“Đừng sợ.”
“Ta không sợ.” Ta nắm chặt lấy tay áo hắn, “Trên núi hay dưới núi cũng thế cả thôi, ta xuống núi cũng được mà.”
Dung Cảnh đưa mắt nhìn ta, trong ánh mắt phức tạp kia có quá nhiều cảm xúc mà ta chẳng thể hiểu nổi.
Hắn không nói thêm gì nữa.
32.
Ta một mình chờ ngoài điện, mãi đến khi trời sáng bạch, trong điện mới truyền ra âm thanh.
Cửa điện mở ra, người bước ra đầu tiên là Cốt Cơ.
Nàng đứng ở ngưỡng cửa nhìn ta, vẻ mặt khó tả, chiếc chuông trong tay rung lên loạn xạ không theo tiết tấu nào, đó là biểu hiện nàng đang bực bội.
Ta theo phản xạ nhìn ra sau lưng nàng, nhưng không thấy Dung Cảnh đâu cả.
Khi Cốt Cơ đi ngang qua bên ta, ánh mắt nàng lướt qua nhàn nhạt, khẽ bật cười lạnh một tiếng.
Ta cụp mắt xuống, tim đập nhanh đến khó hiểu, như thể sắp xảy ra chuyện gì đó, không thể khống chế được.
Lại đợi thêm một lát, Dung Cảnh mới chậm rãi bước ra.
Hắn mỉm cười:
“Đứng chờ ở đây làm gì? Về nghỉ đi.”
Hắn vốn luôn nói chuyện với giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm một cách lạ lùng.
“Không cần lo lắng.”
Dung Cảnh chậm rãi nói tiếp:
“Ta đã có thể dẫn ngươi lên núi, thì cũng có thể bảo vệ ngươi chu toàn.”
33.
Dung Cảnh có điều giấu ta.
Ta có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Dung Cảnh lại không cho ta cơ hội.
Đêm ấy ta trằn trọc không ngủ được, trong lòng bất an, dứt khoát mặc áo ra khỏi phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng mờ mịt, gió lạnh vờn quanh, chỉ hít một hơi thôi mà cái lạnh đã xuyên qua tứ chi bách hải.
Ta kéo chặt cổ áo, cầm đèn lồng leo lên đỉnh núi, ngồi trên bậc thềm dài, chống cằm nhìn xuống dưới.
Ngoài ánh sáng leo lắt của chiếc đèn, bốn phía tối đen như mực, không thấy cả năm ngón tay. Gió thổi lạnh lẽo, ta nhìn chằm chằm vào khoảng tối mịt mù dưới chân núi, lòng chợt thấy bức bối.
Không biết thiếu niên kia có còn đang đợi ta không.
Ta cũng không nhớ rõ đã quen biết hắn từ khi nào, dường như hắn xuất hiện một cách lặng lẽ, đến lúc nhận ra thì hắn đã ở bên ta từ lâu.
Ta thậm chí chẳng rõ thân thế của hắn, chỉ nhớ rằng hắn rất ít nói, nhưng lại luôn làm rất nhiều điều.
Ta từng hỏi tên hắn, hắn chỉ đáp: “Tuỳ ngươi.”
Ta không nghĩ ra được cái tên nào xứng đáng để gọi hắn, mà cũng không muốn gọi đại một cái tên cho xong, đành gác lại.
Ta thổi tắt đèn lồng, ngả người trên bậc thềm, lặng lẽ đón gió lạnh.
Bất chợt, khoé mắt ta nhìn thấy một đốm sáng dưới chân núi, từng chút một đang tiến lên.
Dung Cảnh x/á/ch đèn, từng bước từng bước đi lên bậc thềm.
Hắn dừng lại cách ta mấy bậc, ngước mắt nhìn, ánh nến hắt lên gương mặt hắn, hàng mày khẽ nhướng:
“Ta đoán được ngươi sẽ ở đây.”
Hắn cũng thổi tắt đèn, thuận thế ngồi xuống cạnh ta.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ta chống tay ngồi dậy nhìn hắn:
“Các người đang giấu ta điều gì đó.”
Dung Cảnh gật đầu thừa nhận:
“Quả có chuyện, nhưng không phải chuyện gì to tát.”
Hắn đưa cho ta một tờ bùa chú, bảo ta cất kỹ.
Ta cúi mắt nhìn tờ bùa, chữ đỏ rực rỡ đến chói mắt, không giống chu sa, mà là m.á.u người.
Tấm bùa này được vẽ bằng m.á.u tươi. Ta giật mình ngẩng lên nhìn hắn, Dung Cảnh khẽ nhướn mày:
“Phù chú ở Niệm Minh Sơn phần nhiều đều được vẽ bằng máu, chẳng phải vật gì hiếm lạ. Ngươi cứ yên tâm giữ lấy là được.”