Quỷ Đào

Chương 11



Huyết khí trong người ta sôi trào, ta cúi đầu húc mạnh vào người Cốt Cơ, khiến nàng lảo đảo:



“Ngươi nói bậy cái gì vậy?!”



Cốt Cơ sững lại:



“Ngươi giận rồi sao?”



“Hiếm thấy đấy.”



Cốt Cơ quét mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, châm chọc:



“Bình thường chẳng phải ngươi toàn cái bộ dạng ngây thơ khờ khạo sao, Dung Đào?”



“Nhưng đúng là ta đã lừa ngươi. Thiếu niên kia chưa c/h/ế/c, chỉ còn thoi thóp một hơi thở.”



Nụ cười trên mặt nàng càng đậm:



“Cầu xin ta đi. Cầu xin thì ta sẽ tha cho hắn.”



Ta không tin. Nhưng Cốt Cơ như đọc được suy nghĩ trong mắt ta, cười khẩy:



“Ta tất nhiên dùng tín vật của ngươi để tìm ra hắn rồi. Thiếu niên đó cũng thế, chỉ cần thấy tín vật là lập tức tới điểm hẹn. Đỡ cho ta bao nhiêu phiền phức.”

Cả người ta cứng đờ, tim đập nhanh như muốn xé n.g.ự.c mà ra:



“Tín vật?”



Giọng Cốt Cơ lười biếng vang lên, từng chữ từng chữ rõ ràng như d.a.o khắc vào tim:



“Ngươi nghĩ ta không dùng tín vật của ngươi thì làm sao tìm được hắn? Dung Đào, làm người đừng quá ngây thơ như thế.”



Tín vật ấy, ta chỉ trao cho một người.



Dung Cảnh.



Cốt Cơ rút từ bên hông ra một mảnh gỗ được chạm khắc, vứt tới trước mặt ta.



Chính là khối gỗ ta đã tạc suốt một ngày một đêm, rồi gửi tặng thiếu niên ấy.



Ngón tay ta run rẩy khi chạm vào nó, không thể nào khống chế được.



Cái gọi là “lành ít dữ nhiều”… chính là có ý này sao?



Tại sao… Dung Cảnh lại đưa tín vật cho nàng ta?



“Ta không tin… cho ta gặp Dung Cảnh!”



Hạt Dẻ Rang Đường

Ta lảo đảo bò dậy, bị Cốt Cơ kéo lại.



Nàng bật cười thấp, giọng khẽ:



“Nếu không có sự cho phép, sao ta có thể mang ngươi xuống núi?”



Ta c/h/ế/c lặng.



“Cầu xin ta đi, ta sẽ tha mạng cho hắn.”



Trái tim ta lạnh đi một nửa, giọng run rẩy như rơi vào vực thẳm:

“Cầu… cầu xin ngươi, hãy tha cho hắn.”



Cốt Cơ lắc lắc chiếc chuông bên hông, ánh mắt ngạo mạn nhìn xuống:



“Dung Đào, ngươi có tư cách gì mà cũng mang họ Dung?”



“Ngươi xứng để Dung Cảnh vì ngươi mà làm những điều này sao?”



Ta không nói gì, tay âm thầm lần về bên hông.



Đầu ngón tay Cốt Cơ chạm lên trán ta, hờ hững:



“Cầu xin thì phải có lễ số. Dung Cảnh ca ca từng dạy lễ nghi trong cung. Cầu xin, thì phải quỳ xuống.”



Ta cúi đầu, làm ra tư thế quỳ.



Cốt Cơ bật cười, chuông bên hông kêu lanh lảnh. Nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, một tiếng hét xé họng vang lên, nàng ngã lăn ra đất.



Một vết m.á.u dài rỉ ra bên hông nàng.



Ta rút d.a.o găm giấu bên hông, lưỡi d.a.o đã cắm vào sâu một nửa.



Sắc mặt Cốt Cơ biến đổi trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ thản nhiên:



“Dung Đào, ngươi chẳng qua chỉ là một người phàm…”



Nàng dùng tay cầm lấy lưỡi dao, cười giễu:



“Ngươi tưởng có thể làm tổn thương ta sao?”



“Ta đúng là không làm được.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lạnh nhạt rút d.a.o lui lại vài phân, giọng trầm xuống:



“Nhưng nó thì có thể.”



Nàng kinh ngạc cúi mắt nhìn xuống, đồng tử co rút kịch liệt.



Ta đã quấn lá bùa lên chuôi d.a.o găm, không chút do dự đ.â.m thẳng xuống.



Lá bùa ấy là do Dung Cảnh đưa cho ta đêm hôm đó, tuyệt đối không phải vật tầm thường.



Tim ta đập dồn dập như muốn nổ tung, ngón tay cũng run rẩy không kiểm soát được.



“Ngươi… thật sự đã ra tay với thiếu niên ấy rồi sao?”



Thân hình Cốt Cơ chao đảo, nàng khó tin nhìn ta, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.



Một tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng nàng. Nhưng ngẩng đầu lên, nàng lại chậm rãi nhếch môi cười:



“Dung Đào à… không hổ là người trời sinh quỷ cốt.”



Ta cảm thấy cổ tay siết chặt, Cốt Cơ đã nắm lấy ta, ngăn cản động tác.



Nàng nghiến răng, mặt mày tái nhợt nhưng vẫn mang ý cười:



“Dung Đào, ta thực sự… rất thích ngươi đấy. Chỉ là phàm thân lại có thể làm ta bị thương.”



Nàng chầm chậm siết chặt cổ tay ta, từng chút, từng chút một kéo con d.a.o ra:



“Chỉ tiếc là… vậy vẫn chưa đủ để ngăn ta đâu.”



37.



Cốt Cơ c.h.é.m đứt gân tay ta.



Nàng mỉm cười dịu dàng nhìn ta, giọng nói như thủ thỉ:



“Ngươi có biết không, quỷ cốt, người trời sinh quỷ cốt, là vũ khí tốt nhất trên thế gian này.”



Một luồng lạnh buốt từ gan bàn chân lan lên tận đầu.



Cốt Cơ che miệng cười khẽ, chuông bên hông ngân vang theo mỗi động tác, vẻ mặt yêu mị quyến rũ đến rợn người:



“Nếu có thể lấy được bộ quỷ cốt của ngươi ra… chỉ nghĩ thôi ta đã thấy vui sướng rồi.”



Ta đột ngột phun ra một ngụm m.á.u tươi, cả người đau đớn dữ dội. Ngón tay run lên, muốn động cũng không còn chút sức lực nào.



Từ tay áo của Cốt Cơ, bất chợt lật ra một con d.a.o găm sắc lạnh. Nàng cười rạng rỡ, niềm vui ánh lên trong mắt:



“Ngươi đừng trách ta, Dung Đào. Có được cây quạt bằng xương này, ta sẽ có thể bảo vệ Dung Cảnh thật tốt.”



“Ngươi cũng không muốn thấy hắn bị thương nữa, đúng không?”



“Ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi đâu… ngươi đừng giận ta, được không?”



“…”



38.



Hồi ức kết thúc, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua sân, làm vạt áo rộng của Dung Cảnh tung bay phần phật.



Hắn đứng yên bất động giữa sân, tay nắm chặt trường kiếm, không tiến thêm nửa bước, chỉ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn ta thật lâu.



Trước khi rời đi, hắn khẽ nói:



“Niệm Minh Sơn sẽ không dễ dàng buông tha đâu.”



“Vậy nên những năm qua, ngươi từng có chút áy náy nào với ta không?”



Dung Cảnh mấp máy môi, khẽ nói điều gì đó, nhưng ta không nghe rõ.



Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn ta một lần, rồi xoay người rời đi.



Ta vừa quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Quỷ Thích.



Hắn tựa vào khung cửa, cụp mắt nhìn ta, trên gương mặt từ từ hiện lên một nụ cười.



“Cắt đứt rồi.”



Ngữ khí hắn như đang rất vui vẻ.



“Vốn dĩ là vậy.”



Quỷ Thích hơi nhướng mày: “Vậy sao?”



Ta ngẩng đầu nhìn nụ cười không giấu nổi bên môi hắn, bình tĩnh nói: “Chủ tử, e là nên giải thích cho rõ rồi.”



Lần này Quỷ Thích vẫn chưa kịp mở miệng, đã lảo đảo ngất đi lần nữa.



Ta siết chặt nắm tay: “Gắng gượng chỉ để xem ta và Dung Cảnh nói chuyện?”



Sắc mặt Quỷ Thích tái nhợt, dường như mơ hồ “ừ” một tiếng.