Quỷ Đào

Chương 12



39.



Xuống nhân gian quậy một trận, Quỷ Thích hôn mê suốt hai ngày hai đêm, ta chăm sóc hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng mệt quá mà gục xuống mép giường ngủ thiếp đi.



Lờ mờ trong cơn mơ màng, dường như nghe thấy tiếng động khe khẽ.



Ngọn đèn dẫn hồn bên tay ta khẽ động, bị ai đó cầm đi mất.



Ta lập tức bừng tỉnh, lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn, thấy Quỷ Thích cầm đèn dẫn hồn đi ra ngoài.



Ngực ta lại bắt đầu đập thình thịch không thể khống chế, đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn xa dần, ta mới nhẹ nhàng lặng lẽ đi theo.



Quỷ Thích đưa Cốt Cơ đến đại điện, khẽ điểm một ngón tay liền phá được chú thuật của ta, Cốt Cơ từ trong đèn rơi ra.



Lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi, siết chặt lấy khung cửa.



Quỷ Thích cụp mắt nhìn nàng ta, không nói một lời.



Cốt Cơ bị nhốt trong đèn dẫn hồn rất khó chịu, nằm rạp trên đất hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh: “Dung Đào…”



Quỷ Thích nhàn nhạt cắt lời: “Ta không phải nàng ấy.”



Cốt Cơ rõ ràng sững người một lúc: “Là ngươi… là Dung Cảnh ca ca sai ngươi đến đưa ta đi sao?”



Cốt Cơ rất kích động, dường như bao uất ức tích tụ bấy lâu phút chốc bùng nổ.



Nàng vừa khóc vừa mừng, giọng khàn đặc nói: “Đưa ta đi đi, đưa ta đi gặp Dung Cảnh ca ca, ta chịu hết nổi rồi…”



Cốt Cơ vẫn cứ lải nhải một mình, như thể vô cùng mừng rỡ.



Gương mặt Quỷ Thích không chút biểu cảm, hắn cụp mắt lặng lẽ nhìn Cốt Cơ.



Cốt Cơ lần mò kéo tay áo hắn: “Đưa ta đi, đúng không? Dung Cảnh ca ca đang đợi ta ngoài kia?”



Quỷ Thích nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi nhếch môi, nụ cười ấy còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông giá rét.



Hắn mở miệng, giọng nhẹ nhàng: “Ngươi không nhận ra ta sao?”



Cốt Cơ ngơ ngác.



“Lần ngươi theo Dung Cảnh xuống núi đó, lẽ ra ta nên g/i/ế/c ngươi từ khi ấy.”



Không khí trong điện phút chốc rơi xuống tận đáy, Cốt Cơ dần dần trắng bệch cả mặt, ngũ quan vặn vẹo, giọng nói bắt đầu run rẩy vì hoảng sợ.



“Ngươi… là ngươi… thiếu niên đó là ngươi…”



Quỷ Thích cười nhạt: “Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi sao?”



Cốt Cơ sợ hãi lùi về sau, nàng dường như thực sự sợ hãi Quỷ Thích, lắc đầu thì thào: “Ta không g/i/ế/c ngươi… ta không g/i/ế/c ngươi…”



“Phải rồi.” Quỷ Thích mỉm cười. “Là ta đã g/i/ế/c ngươi.”



Không biết Cốt Cơ vừa nhớ ra điều gì, sắc mặt tái mét, ngã bệt xuống đất.



40.



Ta c/h/ế/c lặng ở cửa, tim đập loạn xạ, hoàn toàn chưa kịp hoàn hồn.



Quỷ Thích, chính là thiếu niên năm đó.



Sao có thể là cùng một người?



Thiếu niên ấy sao có thể là Quỷ Vương của Minh giới, là Quỷ Thích!



Người mà ta chờ đợi bao lâu nay, lại chính là vị chủ tử đã cưu mang ta mười hai năm trước.



Vì sao ta lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào?



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ tới đây, ta chợt ngẩn người.



Tựa như ngay khoảnh khắc bước chân vào Minh giới, ký ức về thiếu niên ấy trong đầu ta liền bắt đầu trở nên mơ hồ, đến nay chỉ còn sót lại một bóng lưng mờ nhạt.



Dường như có thứ gì đó đang khống chế ký ức của ta. Ta vô thức ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc bắt gặp Quỷ Thích cũng quay đầu nhìn lại, khóe môi đang mỉm cười của hắn khẽ cứng đờ.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ta khó tin thốt lên: “Chủ tử, ngài quả thật… giấu kỹ quá rồi đấy.”



41.



Quỷ Thích chính là thiếu niên năm xưa, cũng là Quỷ Vương của Minh giới.



Hắn đã ở dưới chân núi bầu bạn với ta suốt bao năm. Lời Dung Cảnh khi đó quả không sai, ta quả thật sinh ra đã mang quỷ cốt, có thể bình an vô sự sống dưới núi bấy lâu, đều là nhờ sự tồn tại của Quỷ Thích.



Trên đời này, không có oán linh nào tàn độc hơn Quỷ Thích.



Khi Cốt Cơ ra tay với ta, Quỷ Thích đang trong giai đoạn tiếp nhận ngôi vị Quỷ Vương, phân thân không kịp. Đến lúc hắn gặp lại ta, ta đã thành ra bộ dạng thê thảm như thế này.



Hắn hao tổn hơn phân nửa tu vi mới miễn cưỡng giữ được hồn phách của ta, nuôi ta trong đèn dẫn hồn, dùng ác linh nuôi dưỡng, mới miễn cưỡng giữ được hình thể quỷ.



Chẳng trách những năm đầu ta mới đến Minh giới, hầu như rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của Quỷ Thích.



42.



Ta và Quỷ Thích sớm đã quen biết nhau từ trước. Hắn vốn chỉ là một tiểu quỷ vô danh, chính ta là người đã thu nhận hắn, ban cho họ Quỷ, đặt tên là Quỷ Thích.



Trong Minh giới đều đồn rằng ngôi vị Quỷ Vương sẽ do hai chúng ta tranh đoạt, ai nấy đều cho rằng giữa chúng ta có sự cạnh tranh gay gắt, nhưng sự thật không phải vậy.



Quỷ Thích là do một tay ta dìu dắt, nhưng hắn lại thích hợp với con đường này hơn ta.



Đêm trước khi tranh đoạt ngôi Quỷ Vương, ta tìm đến Quỷ Thích, mỉm cười nói: “Quỷ Thích, ta sắp đi rồi.”



Quỷ Thích khựng lại: “Đi đâu?”



“Đi nhân gian.”



Quỷ Thích lập tức nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt giấu rất nhiều cảm xúc phức tạp.



“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta vốn tính lười biếng, lại chẳng muốn bị giam hãm trong cái Minh giới tối tăm mù mịt này.”



“Ta ở đây cũng đủ lâu rồi, ta muốn nếm thử hương vị nhân gian, dù là tốt hay xấu.”



“Quỷ Thích, ta phải đi rồi.”



Quỷ Thích nhíu mày càng chặt hơn, ngay lúc ta xoay người rời đi, hắn nhẹ giọng nói: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”



Ta ngẩn người trong thoáng chốc, nhưng bước chân không hề dừng lại.

43.



Ký ức này đã bị chôn vùi rất sâu, nếu không phải Quỷ Thích nhắc đến, ta hoàn toàn không hề nhớ ra.



Ta sững sờ đứng yên tại chỗ hồi lâu mới dần tiêu hóa hết, khẽ hỏi: “Ngài đang khống chế ký ức của ta sao?”



Quỷ Thích lắc đầu: “Ta chỉ giữ lại hồn phách của ngươi. Ký ức của ngươi chưa hoàn toàn khôi phục, tu vi cũng còn khiếm khuyết.”



“Trên người ngươi có gông xiềng phong ấn linh hồn, là Cốt Cơ và bọn chúng đã ra tay động thủ.”



“Ban đầu ta nghĩ, chỉ cần đưa Cốt Cơ ra khỏi đó và tiêu diệt cùng với Đào Diện, xiềng xích trên người ngươi sẽ được gỡ bỏ. Nhưng ta không ngờ, ngay cả trưởng lão của Niệm Minh Sơn cũng có dính líu đến chuyện này.”



“Cho nên ngài mới tức giận mà ra tay với Niệm Minh Sơn?”



“Quỷ Đào, ta đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.” Quỷ Thích cụp mắt xuống. “Xiềng xích không gỡ, ngươi sẽ hồn phi phách tán.”



Trưởng lão Niệm Minh Sơn…



Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, mọi thứ dường như dần trở nên rõ ràng.



Cốt Cơ làm sao có thể đưa ta xuống núi trong khi Niệm Minh Sơn canh phòng nghiêm ngặt như vậy? Vì sao họ lại cố chấp đòi đưa Cốt Cơ trở về?