Quỷ Đào

Chương 13



Thì ra, Niệm Minh Sơn đã sớm có toan tính với thân thể ta, một nửa phần xương người của ta bị họ chôn sâu trong lòng núi để trừ tà trấn quỷ, nửa còn lại bị chế thành quạt cốt, ban tặng cho Cốt Cơ.



Giờ đây khi biết linh hồn ta chưa tan biến, việc muốn “đưa Cốt Cơ trở về” chỉ là cái cớ, nỗi sợ ta khôi phục tu vi mới là sự thật.



Bọn họ sợ ta quay lại trả thù.



Ta bật cười khẽ: “Hay cho một chính đạo nhân gian mang tên Niệm Minh Sơn.”



“Vậy còn chủ tử thì sao?” Ta ngẩng đầu, nhìn hắn, “Sao lại giấu ta?”



Quỷ Thích rơi vào im lặng.



Hắn đưa ngón tay chạm nhẹ vào đèn dẫn hồn, cúi đầu thật lâu không nói một lời.



Đúng lúc ta tưởng hắn sẽ không nói gì nữa, hắn đột nhiên mở miệng: “Quỷ Đào, nhân gian là điều mà ngươi luôn khát vọng sao?”



Ta ngẩn người, không hiểu rõ hàm ý trong lời hắn.



“Nếu gỡ được xiềng xích, ngươi có thể bước vào luân hồi.”



“Ta có thể bảo đảm cho ngươi một kiếp nhân sinh bình an thuận lợi.”



Nghe vậy, cuối cùng ta đã hiểu.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Cho nên, sau khi luân hồi, ký ức này sẽ hoàn toàn biến mất. Ngài không phải đang giấu ta, mà là ngay từ đầu, đã không định để ta biết.”



Quỷ Thích nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng không thuận lợi. Xiềng xích này… ta không phá nổi.”



“Nó phức tạp hơn nhiều so với ta tưởng.”



Quỷ Thích ngẩng đầu nhìn ta: “Oán hận này… chỉ có ngươi mới có thể giải.”



“Dưới lòng đất Niệm Minh Sơn còn áp một nửa bộ quỷ cốt của ngươi. Ngươi có thể vào, cũng có thể ra tay, việc này… chỉ có ngươi mới làm được.”



Quỷ Thích đưa tay điểm nhẹ lên trán ta, từ đỉnh đầu truyền xuống toàn thân là một luồng khí nóng cuộn trào.



Tựa như có thứ gì đó từ đầu ngón tay hắn tuôn trào không dứt, liên tục truyền vào cơ thể ta.



Sắc mặt Quỷ Thích dần trở nên tái nhợt, một lúc lâu sau mới rút tay lại, mỉm cười: “Ngươi… có thể đem nó trở về, đúng không?”



Ta ngây người tại chỗ, giọng nói không khỏi run rẩy: “Chủ tử… ngài thật sự điên rồi.”



Quỷ Thích đã truyền toàn bộ tu vi của mình cho ta.



Một Quỷ Vương không còn tu vi, sẽ bị chính đám oán linh dưới trướng cắn nuốt đến sạch sẽ.



Quỷ Thích vẻ mặt bình thản, dường như không cho rằng chuyện này có gì to tát.



Hắn bất ngờ đưa tay kéo ta vào lòng, giọng nói nhẹ đến mức gần như thì thầm:



“Ta không giỏi bày tỏ cảm xúc… nhưng so với việc bị oán linh nuốt chửng, ta càng sợ… ngươi sẽ biến mất.”



Ta cứng người tại chỗ, trái tim vốn đã không còn đập trong lồng n.g.ự.c bỗng như sống lại, từng nhịp, từng nhịp đập dồn dập.



Trước mắt ta, hình ảnh Quỷ Vương và thiếu niên năm xưa dần chồng lấp lên nhau, người không giỏi nói chuyện nhưng chưa từng thất hứa một ngày nào, cố chấp lại lặng lẽ chờ đợi bên ta.



“Chủ tử, như vậy mà ngài còn bảo mình không biết bày tỏ cảm xúc sao? Cảm xúc của ngài sắp tràn cả ra rồi kìa.”



“Vậy… ngươi có cảm nhận được không?”



“Có.” Ta đáp, giọng rất khẽ.



“Ta còn một câu hỏi nữa,” ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Cốt Cơ c/h/ế/c thế nào?”



Nếu Quỷ Thích muốn hủy diệt linh hồn, thì Cốt Cơ tuyệt đối không thể sống. Ta không tin chỉ là trùng hợp.



Quả nhiên, Quỷ Thích điềm tĩnh đáp: “Là ta g/i/ế/c.”



“Nàng ta dùng Đào Diện để thay Dung Cảnh chắn kiếp nạn, ta đã tốn không ít công sức… lặng lẽ tráo Đào Diện.”



“Mượn kiếp g/i/ế/c người.”



Quỷ Thích cụp mắt: “Những gì nàng ta làm, ta đều phải hoàn trả lại từng phần một.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Hoàn trả lại từng phần…” ta thì thầm lại mấy chữ ấy, “Cuối cùng vẫn phải đích thân ra tay.”



“Mỗi một nhát dao… ta đều nhớ rất rõ.”



44.



Cốt Cơ ngất đi rồi lại tỉnh lại, ta cầm con d.a.o găm trong tay, nghiêng đầu nhìn nàng cười.



Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Cốt Cơ dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng.



“Quỷ Đào, ngươi đừng trách ta… được không?”



Ta mỉm cười nói: “Ta cũng đâu muốn như vậy, nhưng ta cần ngươi… biến mất.”



Cốt Cơ co rụt cổ lại, giọng run run thì thào: “Dung Cảnh ca ca đưa muội đi… Cốt Cơ đau quá… cứu muội…”



Nếu không phải vì muốn giữ nàng ta một mạng, ta đã chẳng nương tay.



Niệm Minh Sơn à… ta khẽ niệm cái tên ấy trong lòng, chính đạo nhân gian, thật đáng khinh.



Ta lay tỉnh Cốt Cơ vừa mới ngất lịm, ghé sát tai nàng nhẹ giọng thì thầm:



“Cốt Cơ, tỉnh lại đi. Ta đưa ngươi… về lại Niệm Minh Sơn.”



45.



Ta đưa Cốt Cơ trở về Niệm Minh Sơn.



Quỷ Thích nhất quyết đi theo, chỉ nhàn nhạt nói rằng: Minh giới có là Quỷ Vương, cũng không dễ dàng gì bị oán linh nuốt sống.



Ngay khi ta vừa đặt chân vào địa phận Niệm Minh Sơn, Quân Thiện và Dung Cảnh liền chạy tới.



Ta nheo mắt nhìn sang: “Quân Thiện sư thúc, ngươi còn nhớ ta không?”



Ánh mắt Quân Thiện rơi xuống người Quỷ Thích, sắc mặt lập tức đại biến, rồi khi nhìn đến ta thì càng thêm dữ dội.



Con ngươi ông ta co rút lại, không ngờ ta dám tự mình xông vào Niệm Minh Sơn, kinh hãi thốt lên: “Dung Đào!”



“Thật may là sư thúc vẫn còn nhớ ta, nhưng chắc khó mà quên được, phải không?”



Dung Cảnh đứng bên cạnh ông ta, từ xa nhìn lại, ánh mắt khóa chặt vào chiếc đèn dẫn hồn trong tay ta.



Quân Thiện giận dữ, cao giọng quát: “Vô lễ!”



“Vô lễ ư?” Ta khẽ cười, “Sư thúc, mới chỉ là bắt đầu thôi mà.”



“Nghe nói Niệm Minh Sơn đang tìm Cốt Cơ, chẳng phải ta đang giúp một tay sao?”

Cốt Cơ lúc này trông chẳng khác nào bị vớt lên từ sông máu, vừa được thả ra thì Quân Thiện đã hít mạnh một hơi lạnh, đầu ngón tay giấu trong tay áo run rẩy, nghiến răng nói: “Ngươi… sao dám!”



“Sao lại không dám?” Ta cười rộ lên, “Chẳng phải là sư thúc dạy ta đấy sao? Không chỉ Cốt Cơ, sư thúc cũng nên nếm thử một chút mùi vị ấy.”



Sắc mặt Quân Thiện sầm xuống, tức giận quát: “Yêu nghiệt!”



“Ta là yêu nghiệt, vậy sư thúc kẻ đã sai khiến Cốt Cơ lột da róc xương ta, vùi x/á/c dưới chân núi Niệm Minh… lại là cái gì? Chính nghĩa nhân gian sao?”



Sắc mặt Dung Cảnh chợt thay đổi, hắn cau mày nhìn về phía Quân Thiện.



Quân Thiện rút kiếm, gầm lên giận dữ: “Không cần nói thêm gì nữa, hôm nay ta sẽ trừ khử ngươi tại chỗ!”



“Dung Cảnh!”



“Dung Cảnh!”



Quân Thiện gọi hắn hai tiếng, nhưng Dung Cảnh vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.



Cốt Cơ vẫn đang bò lết trên mặt đất, từng tiếng cầu cứu đứt quãng, giọng lạc đi vì đau đớn: “Cứu muội… cứu Cốt Cơ… mắt… mắt đau quá…”



Quân Thiện thu hồi ánh nhìn, không còn để ý đến Dung Cảnh nữa, rút kiếm xông lên.



Dung Cảnh vẫn dõi theo ông ta, giọng trầm xuống, lặp lại câu hỏi:



“Dưới đáy Niệm Minh Sơn?”