46.
Quân Thiện rút kiếm đ.â.m tới, trong chớp mắt ta và ông ta đã quấn lấy nhau giao chiến.
Chiêu thức của Quân Thiện vô cùng tàn độc, chiêu nào cũng nhắm vào yếu huyệt, bùa chú điên cuồng phóng về phía ta, mưu toan trong khoảnh khắc áp chế hoàn toàn.
Ta nhấc đèn dẫn hồn né tránh, lướt đến bên người ông ta, khẽ nói:
“Sư thúc, ta biết vì sao ngươi lại muốn đưa Cốt Cơ trở về rồi.”
“Vì người đang sợ ta.”
Động tác của Quân Thiện rõ ràng khựng lại trong một thoáng.
Ta cong môi cười, nói tiếp:
“Vậy ngươi thử đoán xem, ta bây giờ… đã khôi phục được chưa?”
Ta né khỏi mũi kiếm của Quân Thiện, tay cầm cán đèn quất thẳng vào người ông ta, khoảnh khắc bị đánh trúng, sắc mặt Quân Thiện biến đổi.
Đèn dẫn hồn oán khí nặng nề, ông ta lảo đảo lùi lại mấy bước, ho mạnh một tiếng, kinh hoảng ngẩng đầu:
“Ngươi…”
Ta đoạt lấy trường kiếm, đ.â.m xuyên qua bàn tay Quân Thiện, từng chút từng chút ép kiếm xuống dưới.
“Sư thúc à… bị lột da róc xương, ngươi từng nếm thử chưa?”
Sắc mặt Quân Thiện trắng bệch, tay siết chặt cổ tay bị thương, mồ hôi lạnh túa ra như mưa:
“Sao có thể như vậy! Yêu nghiệt làm sao có thể ra tay tại Niệm Minh Sơn?”
“Ta là yêu nghiệt, còn sư thúc là thứ gì?”
“Dưới chân núi Niệm Minh Sơn chôn quỷ cốt của ta, như vậy Niệm Minh Sơn có xứng mang danh chính đạo không?”
Mặt Quân Thiện tím tái, gắng gượng rút trường kiếm khỏi lòng bàn tay, đổi sang tay trái cầm kiếm, tiếp tục lao tới.
“Dung Đào, ngươi không nên đến Niệm Minh Sơn! Vốn dĩ chỉ cần ngươi giao ra Cốt Cơ, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
“Tha cho ta một con đường sống?” Ta chậm rãi bật cười, rồi nhấc cán đèn dẫn hồn giáng mạnh về phía n.g.ự.c Quân Thiện, cú này ta đã dốc toàn lực.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ta thì lại không muốn… tha cho sư thúc.”
47.
Trước khi rời Minh giới, Quỷ Thích đã dặn ta phải đánh nhanh thắng nhanh.
Quân Thiện không phải là vấn đề lớn, trọng điểm nằm ở Dung Cảnh. Lúc ấy ta còn lấy làm lạ, nhưng đến khi đèn dẫn hồn giáng xuống người Quân Thiện, ta liền hiểu ra.
Đêm đó, hẳn là Quỷ Thích đã giao thủ với Quân Thiện, nếu không, sao có thể bị thương nặng đến thế?
Lưỡng bại câu thương, Quân Thiện bây giờ chẳng qua là đang cố chống đỡ mà thôi.
Quân Thiện ngã gục xuống đất, miệng phun m.á.u tươi, khó nhọc nói:
“Dung Đào, ngươi vốn sinh ra đã mang quỷ cốt, dẫn dụ oán linh, mang tai ương đến cho nhân gian. Xương thịt của ngươi có thể trấn áp tà ma, lão phu thu ngươi là danh chính ngôn thuận.”
“Ta chưa từng hại người, cũng không tác quái, ta có lỗi gì?”
Quân Thiện cười lạnh: “Ta làm tất cả vì Niệm Minh Sơn, ta không sai.”
Ta móc trong tay áo ra một con d.a.o găm, học theo Cốt Cơ, rạch một đường lên ngón tay, để lộ phần xương trắng hếu dưới làn da:
“Sư thúc, người cũng muốn thử mùi vị này sao?”
Lưỡi d.a.o cứa qua xương thịt, chỉ vài nhát, Quân Thiện đã không thốt nổi một lời.
Hắn run rẩy gượng dậy, nghiêng đầu nhìn sang Dung Cảnh đang đứng bất động bên cạnh, khản giọng nói: “Dung Cảnh, giữ lấy bọn chúng…”
Lo sợ sẽ xảy ra biến cố, ta không để cho ông ta có cơ hội đào tẩu, lập tức c.h.é.m đứt gân tay, gọn gàng tạo thêm mấy vết thương sâu hoắm.
“Sư thúc à, đây là món nợ người thiếu ta.”
Các đệ tử định lao lên, nhưng đều bị Quỷ Thích cản lại bên ngoài.
Trán Quân Thiện rịn đầy mồ hôi lạnh, ông ta nằm bẹp trên đất, thở dốc từng hơi nặng nhọc.
Ngực ta nóng rát như bị thiêu đốt, nhưng ta gắng gượng không nôn ra máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quỷ Thích lặng lẽ tiến đến, đỡ lấy thân thể ta, giọng trầm thấp: “Phải nhanh lên.”
Chúng ta sốt ruột, nhưng Quân Thiện lại càng nôn nóng hơn. Ông ta hiển nhiên cũng biết thời gian không còn nhiều, ánh mắt chuyển hướng sang Dung Cảnh.
Dung Cảnh cúi đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lướt chậm rãi từ Cốt Cơ nằm rạp dưới đất đến gương mặt tái nhợt của Quân Thiện, sắc mặt lại trắng thêm một phần.
“Sư thúc… thì ra Niệm Minh Sơn thật sự đã làm ra chuyện này…”
Quân Thiện không trả lời.
“Sư thúc, người giấu ta.”
Dung Cảnh bỗng bật cười một tiếng.
“Đây chính là lý do Niệm Minh Sơn sống c/h/ế/c đòi mang Cốt Cơ về sao?”
“Đây cũng là lý do sư thúc sáng nay phái người đi hậu sơn?”
Phái người đi hậu sơn…
Ta và Quỷ Thích liếc nhìn nhau, lập tức cùng lùi về sau một bước, không nói một lời.
Lão hồ ly Quân Thiện này, đúng là định kéo tất cả cùng c/h/ế/c.
“Ta cứ ngỡ ngươi chỉ muốn lấy lại Cốt Cơ, không ngờ ngươi lại muốn hủy diệt Dung Đào hoàn toàn.”
“Niệm Minh Sơn từ trước đến nay luôn tự xưng chính đạo, sư thúc, vậy bây giờ người đang làm gì đây?”
Ta kinh ngạc liếc nhìn Dung Cảnh.
Quỷ Thích đã chắn trước mặt ta, khẽ xoay cổ tay, chuẩn bị giao đấu với Dung Cảnh.
Thế nhưng đúng lúc này, Dung Cảnh lại từ từ giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Quân Thiện.
Biến cố này khiến Quân Thiện trừng to mắt:
“Dung Cảnh, giờ ngươi lại muốn bênh vực cho yêu nghiệt sao?”
“Ngươi có biết hắn đã làm bị thương bao nhiêu đệ tử của Niệm Minh Sơn không?”
“Nếu thả hổ về rừng, thiên hạ tất sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn!”
“Cốt Cơ đã vì ngươi mà chắn kiếp nạn, giờ đến cả nàng, ngươi cũng không màng sao?”
Nhắc đến Cốt Cơ, Dung Cảnh lại trầm mặc. Ngón tay nắm chuôi kiếm của hắn khẽ run lên.
Quân Thiện thấy vậy liền tranh thủ thời cơ, nhẹ giọng dụ dỗ:
“Cốt Cơ đã vì ngươi làm biết bao nhiêu chuyện… ngươi thực sự muốn vứt bỏ nàng sao?”
Dung Cảnh tựa hồ d.a.o động, hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Ta theo bản năng kéo Quỷ Thích ra sau mình, giơ cán đèn dẫn hồn thu Cốt Cơ trở lại.
Dung Cảnh không dễ đối phó, mà tình hình hậu sơn không rõ đã tiến triển đến đâu, không thể để lãng phí thời gian ở đây.
Dung Cảnh cầm kiếm, chậm rãi bước về phía trước.
Đám đệ tử Niệm Minh Sơn sau lưng hắn tụ lại càng lúc càng đông. Quỷ Thích nắm lấy cổ tay ta, kéo mạnh ta về phía sau, chắn trước mặt.
Hắn nói khẽ:
“Giờ ngươi đi hậu sơn lấy lại quỷ cốt. Chỗ này… để ta lo.”
Ta khó tin: “Chủ tử, ngài lại định liều lĩnh nữa phải không?”
Quỷ Thích sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Ta có thể thoát thân. Ngươi cứ yên tâm mà đi.”
“Ngài dựa vào cái gì mà thoát được?”
Quỷ Thích khẽ cười, buông tay ta ra, đẩy mạnh ta ra phía sau:
“Đừng xem thường chủ tử của ngươi như vậy.”
Ta theo phản xạ nắm chặt lấy cổ tay hắn, nghiến răng, từng chữ một:
“Những lời ngài nói… ta không tin.”