9.
Ta niêm phong chiếc đèn, theo Quỷ Thích vào chính điện.
Hắn cầm bút, ta mài mực.
Ta cúi đầu lặng lẽ nhìn Quỷ Thích vẽ một bức phong thủy đồ.
Nét vẽ của hắn xưa nay luôn đẹp, nhưng hiếm khi vẽ người.
Mơ hồ trong lòng bỗng hiện lên một hình bóng… Tâm trí ta lạc về quá khứ. Đến khi hoàn hồn, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt kỳ lạ của Quỷ Thích.
Quỷ Thích thu lại tầm nhìn, nhàn nhạt nói: “Bình thường ngươi ít khi thất thần như vậy.”
“Chắc tại tranh của Chủ tử… quá đẹp.”
“Vậy sao?”
Quỷ Thích không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ đến khi đặt bút xuống, mới ngẩng lên hỏi: “Mấy hôm nay Dung Cảnh không đến.”
“Vâng.”
“Vì sao?”
“Không rõ.”
“Cốt Cơ ở trong tay ngươi cũng một thời gian rồi.”
Tay ta khựng lại.
“Hẳn ngươi đã nghĩ xong phải xử trí nàng thế nào?”
“Lúc trước không thể lấy mạng nàng, trong lòng ta vẫn luôn tiếc nuối. Nay rơi vào tay ta rồi…”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cong môi cười: “Chủ tử thấy… nên xử lý thế nào thì tốt?”
Quỷ Thích hoàn tất bức vẽ, thổi khô mực, giọng chậm rãi vang lên: “Ngươi đang thử ta sao?”
“Không dám.”
“Chỉ là tò mò… vì sao Chủ tử lại giúp nàng.”
Ta ngước mắt nhìn kỹ Quỷ Thích, muốn từ đó tìm ra chút cảm xúc gì ẩn giấu.
Nhưng nét mặt hắn không hề đổi, chỉ hơi nghiêng người về phía ta.
“Giúp nàng?” Hắn khẽ thở dài, “Quỷ Đào, từ đầu đến cuối, ta chỉ giúp một mình ngươi.”
“Chuyện của Cốt Cơ… để ta giúp ngươi xử lý?”
Ta cụp mắt, né tránh ánh nhìn của hắn: “Chuyện này… ta muốn tự tay giải quyết.”
“Giải quyết thế nào? Tiếp tục để Dung Cảnh pha trà dâng nước cho ngươi sao?”
Quỷ Thích bật cười khẽ: “Ta giữ ngươi lại bên mình, đâu phải để thấy ngươi thành ra thế này.”
“Quỷ Đào, chẳng lẽ ngươi vẫn tưởng… Dung Cảnh đến giờ vẫn bị che mắt sao?”
Đầu ngón tay ta khẽ run, nhất thời không phân biệt nổi bản thân đang làm gì nữa.
“Miệng của Chủ tử… thỉnh thoảng cũng nên nhân từ một chút chứ?”
Quỷ Thích hiếm khi cười thành tiếng: “Vậy để ta giúp ngươi một tay.”
Ta đã đoán chắc sẽ chẳng có gì tốt lành.
“Mặt đào của Cốt Cơ khi còn sống.” Quỷ Thích vung tay ném tới một chiếc vòng ngọc đỏ rực, “Hôm nay ngươi mang nó về đi.”
Chiếc vòng đỏ ấy lạnh lẽo lạ thường, là pháp khí có thể tự do đi lại giữa Minh giới và nhân gian.
10.
Ta rời khỏi Minh giới, tìm đến Dung Cảnh.
Đã nhiều năm không quay lại chốn này, nhưng cảnh vật chẳng thay đổi bao nhiêu.
Phòng của Cốt Cơ sạch sẽ ngăn nắp, có người thường xuyên đến dọn dẹp.
Ta không thể lưu lại lâu, chính khí nơi đây quá nặng. Dù trong tay có hồng hoàn của Quỷ Thích, cũng chỉ có thể chống đỡ được một lúc.
Ta đi thẳng vào chính điện, không vòng vo:
“Quạt cốt, mặt đào, đều ở trong tay ngươi.”
“Dung Đào…?”
Dung Cảnh không ngờ ta lại đến tận đây, vừa mở miệng, giọng đã khàn đặc.
Vài ngày không gặp, hắn tiều tụy đi thấy rõ.
Ngước mắt lên, ta thấy mắt hắn đỏ ngầu tơ máu, cả người hiện rõ vẻ mỏi mệt.
Trên bàn chất đầy bùa chú. Ta tiện tay cầm một tờ lên xem kỹ.
Bùa này dùng m.á.u tươi luyện thành, sắc đỏ rực rỡ, nóng rẫy như thiêu. Người chế ra thứ này, đạo hạnh không thấp, nhưng cũng sẽ gánh chịu phản phệ rất lớn.
Hắn thật sự đã tìm ra cách hồi sinh.
Ta bật cười nhẹ: “Chân tình cảm động, khiến người ta ngưỡng mộ.”
Vẻ bất ngờ trong mắt Dung Cảnh chỉ thoáng qua chốc lát, vừa nhắc đến Cốt Cơ, hắn liền trở lại vẻ bình tĩnh, khàn giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cốt Cơ vì ta mà c/h/ế/c. Về tình về lý, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Dung Cảnh xưa nay vẫn vậy, một vẻ xót thương thiên hạ đầy chính nghĩa.
Nếu là trước kia, ta có lẽ sẽ tin hoàn toàn. Nhưng lúc này, ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Ta vo tròn lá bùa trong tay, ném xuống đất: “Dung công tử đúng là người hay quên. Ta cũng xem như vì ngươi mà c/h/ế/c.”
Mười mấy năm qua, ngươi có từng… đi tìm cách hồi sinh ta?
Lời vừa dứt, lông mày Dung Cảnh nhíu chặt, hắn sững người thật lâu, rồi mới khàn giọng hỏi: “Ý ngươi là gì?”
“Dung Cảnh, ngươi thật sự không biết nguồn gốc cây quạt cốt đó sao?”
Sắc mặt Dung Cảnh thoáng biến, rất nhanh rồi giấu đi.
Ta khẽ nhếch môi, trong lòng chẳng rõ là tư vị gì, chỉ bất giác nhớ lại lời Quỷ Thích:
“Ta đến để đẩy ngươi một cái.”
Dung Cảnh thật đã vì Cốt Cơ mà tìm đến thuật hồi sinh, với người chính trực như hắn, việc này… là một bước chân vào cấm kỵ.
Ta cúi đầu nhìn bàn đầy vật phẩm chú thuật, lòng khẽ xao động.
“Chiếc quạt ấy…”
“Ta chỉ muốn biết,” ta ngắt lời hắn, cầm lên một đạo phù khác, vừa xé vừa nghiêng đầu nhìn hắn, “Lời của Cốt Cơ, rốt cuộc là thế nào?”
Dung Cảnh trả lời: “Xương thú.”
Ta nhướng mắt nhìn hắn, mỉa mai: “Ngươi tin sao?”
Mặt hắn lập tức trắng bệch, ánh mắt tối sầm, không biết là nhớ ra điều gì, hay vừa mới hiểu ra.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn đau khổ nói: “Ta… lúc đó… thật sự không hay biết.”
Lúc đó.
Ta nhấm nháp hai chữ ấy, cảm thấy vô cùng thú vị.
Dung Cảnh cúi đầu, giọng như đang giễu cợt chính mình: “Dung Đào, ta…”
Hắn dường như nghẹn lại.
Ta tránh ánh mắt hắn: “Sau khi Cốt Cơ c/h/ế/c, di vật do ngươi thu dọn, mặt đào trong tay ngươi.”
“…Phải.”
Ta xoay cổ tay: “Tự đưa cho ta, hay để ta tự lấy?”
Dung Cảnh sắc mặt trắng bệch: “Ta sẽ không ra tay với ngươi.”
Hắn chán nản đứng dậy, lấy từ nội các ra một chiếc hộp, giao cho ta.
Tiến triển thuận lợi hơn ta nghĩ.
Trước khi rời đi, sau lưng vang lên giọng nói đầy áy náy của Dung Cảnh: “Dung Đào… ta, thật sự không biết.”
“Vậy sao?”
Ta lấy cây quạt cốt ra, tiện tay vứt cái hộp đi, thản nhiên nói:
“Thật là… một kẻ hồ đồ hiếm có.”
Đi được mấy bước, ta chợt nghe phía sau vang lên tiếng cầu khẩn khẽ khàng của hắn:
“Cốt Cơ… có thể… trả lại không?”
“Nàng ấy vì”
Ta không dừng chân, nhẹ giọng ngắt lời:
“Đừng vội.”
“Cứ đợi đến khi ta… vui đã.”
11.
Khi ta đưa quạt cốt cho Quỷ Thích, hắn thậm chí chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhấc tay nhận lấy rồi tiện tay ném lên bàn. Hắn cười nhạt:
“Thế nào rồi?”
Cơn mệt mỏi kéo đến, ta day nhẹ ấn đường, khẽ nói: “Buồn ngủ rồi, xin lui trước.”
Vừa xoay người định rời đi, phía sau chợt vang lên tiếng cười khẽ, mơ hồ đầy ý trào phúng của Quỷ Thích.
“Xét ở một khía cạnh nào đó… ngươi với Dung Cảnh cũng chẳng khác gì nhau.”
Ta khựng chân, quay đầu nhìn lại, Quỷ Thích khẽ nhếch môi, vẻ mặt bình thản, chẳng rõ là vui hay giận.
“Đều giỏi tự lừa mình dối người.”
Ta đứng sững một lúc. Lời của Quỷ Thích xưa nay luôn cay độc…
Nhưng lại vô cùng chuẩn x/á/c.
Đối với Dung Cảnh, ta thật sự đã chẳng còn phân rõ được, là hận, là tiếc, là lưu luyến, hay chỉ là thói quen?
Đi được mấy bước, ta bỗng dưng hỏi:
“Chủ tử lấy chiếc quạt cốt này… để làm gì?”
Yên lặng hồi lâu, không một lời đáp lại, trong điện đã chẳng còn bóng người.
Ta ngẩng đầu nhìn chiếc đèn u linh treo ở góc mái, ánh sáng chập chờn một cách kỳ dị. Nhìn một lúc, ta khẽ thở ra, rồi xoay người bước trở vào đại điện.