12.
Từ sau khi trở về từ nhân gian, mấy ngày nay thân thể ta luôn mỏi mệt rã rời.
Ta tựa vào trường kỷ, thả Cốt Cơ ra để giải sầu.
Có vẻ nàng ta đã quen với sự dày vò trong đèn dẫn hồn. Ngoài sắc mặt tái nhợt ra, vẻ kiêu ngạo và xấc xược vẫn không hề thay đổi.
“Dung Đào, ngươi chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn thôi sao?”
Cốt Cơ chống người ngồi dậy, khẽ cười nói: “Mười hai năm rồi, ngươi vẫn chẳng khá lên chút nào cả.”
“Vậy sao?”
Ta hơi siết chặt lấy thân đèn trong tay, Cốt Cơ lập tức bật ra một tiếng rên khẽ, trán toát mồ hôi.
Nàng ta nằm rạp trên mặt đất thở dốc, vẫn chưa chịu thua, lại bật cười:
“Nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi đấy. Nếu không nhờ ngươi, sao ta có thể có được một món vũ khí vừa ý đến vậy?”
Nàng ta ngừng một chút, ánh mắt đắc ý nhìn ta không rời:
“Dung Đào à… rốt cuộc ngươi vẫn kém ta một bậc.”
“Dung Cảnh căn bản chẳng hề để ngươi trong lòng. Cho dù ngươi có bị ta lột da, móc xương thì đã sao?”
Ta yên lặng lắng nghe nàng nói hết, giọng nhàn nhạt:
“Nghe nói… Dung Cảnh vì ngươi mà bước vào cấm thuật. Cốt Cơ, ngươi vui không?”
Cốt Cơ bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi… ngươi nói gì?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta chậm rãi ngắm vẻ mặt sợ hãi kia của nàng. Nàng ta không sợ đèn dẫn hồn, không sợ đau đớn, nhưng Dung Cảnh từ đầu đến cuối, chính là tử huyệt của nàng.
Nàng ta lắc đầu, lẩm bẩm: “Không thể nào… ngươi đang lừa ta…”
“Cấm thuật mà thất bại…”
Giọng ta nói đến đây thì bỗng dừng lại. Bởi ánh mắt nàng ta đột nhiên sắc lạnh như dao, dán chặt vào ta.
“Ngươi cố ý.”
“Đúng vậy.”
Ta mỉm cười ngọt ngào: “Ngươi nhìn ra rồi đấy.”
“Ta thật tò mò… ngươi và Dung Cảnh, ai sẽ là người sống sót cuối cùng nhỉ?”
Sắc mặt Cốt Cơ giờ đã chẳng còn vẻ kiều diễm ban đầu, ánh mắt sắc như rắn độc, cắn từng chữ:
“Nếu ngươi dám động vào hắn, Dung Đào… ta nhất định sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.”
“Ồ? Thật vậy sao?”
Ta uể oải duỗi người, giọng lười biếng đáp lại.
“Tiếc là… ta còn có Chủ tử chống lưng.”
13.
Dung Cảnh bận rộn chuyện hồi sinh, nhất thời sẽ không quay lại. Cốt Cơ từ sau lần trước nghe chuyện, liền liên tục tìm cách chạy trốn.
Nàng ta muốn trở về nhân gian, động tĩnh ngày càng dữ dội.
Đã mấy lần suýt nữa phá được phong ấn trong đèn dẫn hồn.
Ta lại nhốt nàng vào trong, rồi đến tìm Quỷ Thích.
“Chủ tử có ác quỷ không?”
Có lẽ hắn vừa mới trở về, nơi chân mày vẫn chưa tan hết sát khí.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, liếc ta đầy ẩn ý, giọng hờ hững:
“Ngươi cần ác quỷ?”
Ta giơ tay làm động tác minh họa: “Cho ta một con to một chút.”
Thân đèn trong tay ta bỗng run mạnh một cái.
“Ác quỷ thì không có,” Quỷ Thích nhếch môi cười khẽ, “nhưng ta có một cách.”
“Cách gì?”
Hắn nâng tay ngoắc nhẹ: “Nói đến tà ác… thì ai có thể hơn Chủ tử của ngươi chứ?”
“Giao nàng cho ta, ta giúp ngươi.”
“Quả là một biện pháp hay.” Ta nghiêng đầu cười, “Tiếc rằng ta xưa nay thích tự tay xử lý, không dám làm phiền Chủ tử.”
“Ngươi không tin ta?”
Ta không đáp.
Quỷ Thích giơ tay, nhẹ nhàng điểm một cái lên đèn dẫn hồn, ngay lập tức, một luồng tử quang mạnh mẽ b.ắ.n ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giây kế tiếp, bên trong đèn vang lên tiếng gào thét bi thảm đến cực độ của Cốt Cơ.
Hoàn toàn không chút nương tay. Ta thoáng ngẩn ra.
Quỷ Thích tiến đến gần, thấp giọng nói:
“Quỷ Đào.”
“Ngươi có thể không tin bản thân mình…”
“Nhưng đừng bao giờ nghi ngờ ta.”
14.
Một cú điểm đó của Quỷ Thích suýt nữa khiến hồn phách của Cốt Cơ tan thành mây khói.
Không chỉ không nương tay, mà gần như là ra đòn chí mạng.
Cốt Cơ cuối cùng cũng chịu an phận.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc đèn dẫn hồn hồi lâu, trong lòng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Từ bên hông lấy ra chiếc hồng hoàn mà Quỷ Thích chưa thu lại, ta lại lên đường đến nhân gian thêm một chuyến.
Từ sau khi c/h/ế/c, đây là lần thứ hai ta trở về cõi trần. Lần này, ta đến phía sau một ngọn núi.
Sau núi cỏ dại mọc tràn lan, còn rậm rạp hơn mười hai năm trước, bụi gai và dây leo đan chằng chịt, che khuất cả lối đi.
Ta lục soát khắp ngọn núi, nhưng không cảm nhận được chút khí tức hồn phách nào.
Người thiếu niên ấy dường như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian, biến mất không một dấu vết.
Ta đứng ngây người nhìn về phía sau núi một lúc lâu, không cam tâm, lại đi tìm thêm một lượt. Nhưng ngoài một nấm mộ nhỏ dưới chân núi, chẳng còn phát hiện gì nữa.
Mộ ấy cũng bị cỏ dại che phủ kín mít. Ta gạt cỏ sang một bên, khi thấy rõ hàng chữ khắc trên bia mộ, khẽ nhướng mày:
Dung Đào.
Thật lạ lùng. Sau khi c/h/ế/c, ta lại có một ngôi mộ cho riêng mình.
Lần này tuy không tìm thấy gì, nhưng ta không vội. Chờ đợi bao năm rồi, đâu thiếu thêm khoảnh khắc này.
Trước khi quay về, ta hái một bó hoa mang theo trở lại Minh giới.
Hoa ở nơi này xưa nay chẳng bao giờ nở quá một ngày.
Kỳ lạ thay, bó hoa ấy không hề héo úa, ngược lại còn tươi tắn rất lâu.
Việc này khiến ta có đôi chút kinh ngạc.
Có lẽ là vì thấy hoa mà nhớ người, đêm ấy, ta hiếm hoi mộng thấy thiếu niên sau núi.
Đã rất lâu không gặp, hình dáng hắn không còn rõ ràng, nhưng bóng lưng ấy… lại vô cùng quen thuộc.
Chưa kịp đến gần nhìn rõ thì ta đã giật mình tỉnh dậy.
Ta trở mình, tâm trí rối loạn.
Ánh sáng u ám nơi đầu hiên hắt vào qua khung cửa, rọi lên đóa hoa mà bao lâu nay chưa từng nở trọn, lần này, đã bắt đầu có dấu hiệu khô héo.
Có lẽ, đến sáng mai… sẽ héo tàn.
15.
Hoa vẫn chưa héo, ta đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bó hoa tươi rực như nhỏ máu, khóe môi khẽ nhếch.
Những cánh hoa tươi đến mức còn đọng cả sương sớm.
“Từ cõi c/h/ế/c mà hồi sinh…” quả là hiếm thấy.
“Cốt Cơ, ngươi nói xem, Dung Cảnh có thành công không?”
Cốt Cơ vốn im ắng suốt mấy ngày nay bỗng có phản ứng. Tóc tai rối bời, thần sắc hoảng hốt, trông như vừa bị giày vò đến kiệt quệ.
Chỉ khi nghe đến tên Dung Cảnh, nàng ta mới ngẩng đầu, ánh mắt dần dần có thần trở lại, kéo khóe môi cười nhạt:
“Ta nói rồi… ngươi không làm gì được hắn đâu.”
Nàng ôm ngực, cười càng thêm sâu: “Ta, Cốt Cơ, đã từng g/i/ế/c được ngươi một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai.”
Ta xoay cổ tay, vung mạnh một chưởng.
“Bốp!” tiếng tát vang lên giòn giã.
Cốt Cơ bị lực tát ép nghiêng đầu, má phải lập tức hằn đỏ một vệt bàn tay rõ rệt. Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, kinh ngạc không dám tin.
Ta nâng cằm nàng lên, cúi người, giọng chậm rãi nhưng lạnh băng:
“Cốt Cơ, ta hiện giờ chưa muốn động thủ, nhưng tốt nhất ngươi đừng tìm đường c/h/ế/c.”
“Muốn chọc giận ta để bảo vệ Dung Cảnh à? Nằm mơ.”
Khóe môi nàng rỉ máu, nằm rạp xuống đất ho khan hồi lâu mới ổn định lại được hơi thở, bật cười khẽ:
“Dung Đào, rồi ngươi vẫn sẽ thua thôi.”
Ta cúi mắt nhìn nụ cười ấy, chẳng hiểu sao… trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.