Quỷ Đào

Chương 5



16.



Từ ngày hôm đó, Cốt Cơ trong đèn dẫn hồn hoàn toàn im ắng, còn Chủ tử cũng không đến tìm ta nữa.



Ta nhẹ nhàng vuốt cánh hoa, cúi mắt nhìn đóa hoa kia, có một cảm giác lặng lẽ như thể cơn bão lớn đang tới.



Cảm giác bất an này… rốt cuộc đến từ đâu?



Ta nhìn chăm chú vào thân đèn trong tay thật lâu, lặng lẽ gia cố thêm mấy tầng phong ấn nữa.



Đêm ấy, ta bị Quỷ Thích gọi đến. Hắn vẫn là vẻ thản nhiên như thường, nói rằng sắp tới sẽ bận rộn hơn.



Gần đây nhân gian xuất hiện một lượng lớn cô hồn dã quỷ, hắn muốn ta đến đó xử lý.



Ta nghe xong hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.



Quỷ Thích nghiêng đầu liếc ta: “Ánh mắt gì thế?”



“À.” Ta kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn, chớp mắt: “Gần đây hơi mệt. Hay là để Chủ tử ngài thay ta một chuyến?”



Quỷ Thích hơi nhướn mày, cũng ung dung ngồi xuống, khoảng cách gần đến mức ánh mắt giao nhau.



“Quỷ Đào.”



Giọng hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng có chút ý cười lẫn trong đó.



“Chức trách của ngươi, ta đã thay ngươi gánh quá nửa. Nhưng thỉnh thoảng ngươi cũng nên biết nghĩ cho… Chủ tử của mình một chút chứ?”



“Chủ tử không phải cái gì cũng làm được sao?”



Quỷ Thích hờ hững nâng mắt: “Ai nói với ngươi?”



“Ta đoán đấy.”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Thế ngươi đoán xem, mình có mấy vị Chủ tử?”



Ta bật cười: “Một người thôi.”



“Hừ, vậy thì đi đi.”



Ta vẫn ngồi yên, không động đậy, hắn cũng không rời đi.



Ánh mắt hắn rơi xuống người ta, nhẹ nhàng, nhưng trong đáy mắt như ẩn chứa rất nhiều tâm tình chưa tỏ.



Giống như chỉ cần ta không đi, hắn cũng sẽ không định nói thêm gì.



Ta nghiêng đầu, nhìn hắn thật lâu, không hiểu vì sao, đêm nay, Quỷ Thích có chút gì đó rất… khác thường.



“Chủ tử,” ta đổi tư thế, nghiêng người dựa vào ghế, “khi xưa vì sao lại giữ ta lại bên ngài?”



Quỷ Thích đáp nhàn nhạt: “Không nhớ rõ nữa.”



“Thật là đáng tiếc.”



Hắn bật cười khẽ: “Ngươi còn thích nhân gian không?”



Ta sững người.



“Nhân gian à…” Ta thì thầm, “nhiều điều khiến người ta chẳng thể chịu nổi.”



Ánh mắt Quỷ Thích khẽ biến.



Ta ngửa đầu, lặng đi một hồi, rồi nhẹ giọng nói:



“Nhưng vẫn muốn quay lại.”



“Vì ngoài những điều tồi tệ… cũng có những điều khiến người ta không buông bỏ được.”



Quỷ Thích đứng dậy. Hắn đáp một tiếng nhẹ, rồi bóng dáng liền tan vào hư không, hoàn toàn biến mất khỏi chính điện.



17.



Quỷ Thích vẫn không giúp ta.



Một mình ta dưới nhân gian bận rộn xử lý đám cô hồn dã quỷ không nghe lời, càng xử lý càng bực mình.



Từ khi đến Minh giới đến nay, đã bao lâu ta chưa nổi giận đến thế này?



Những chuyện bẩn thỉu, cực nhọc thế này xưa nay đâu tới lượt ta phải ra tay.



Càng xử lý, số lượng cô hồn lại càng nhiều, như vô tận vô biên.



Minh giới dưới tay Quỷ Thích xưa nay luôn ổn định, rất hiếm khi rối loạn đến thế.



Mà lần này, hỗn loạn như thể… đã được sắp đặt từ trước.



Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, tay ta khựng lại, một cơn bất an mạnh mẽ trào dâng từ tận đáy lòng.



Không đúng.



Có gì đó… không đúng.



Ta ngẩng đầu, đưa tay sờ đến chiếc ngọc hoàn bên hông, lạnh lẽo lan dọc theo lòng bàn tay, rồi như một luồng khí lạnh xuyên thẳng đến đỉnh đầu.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong khoảnh khắc, hình ảnh đôi mắt lãnh đạm đến tột cùng của Quỷ Thích hiện lên rõ mồn một.



Vì sao… lại trùng hợp đến thế?



Ta siết chặt lấy chiếc ngọc hoàn, lòng chìm xuống như đá rơi đáy nước.



Quay người, ta lao thẳng về hướng Minh giới, tốc độ nhanh đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, điều hiếm thấy xưa nay.



Chủ tử…



Ngài… sẽ không đối xử với ta như vậy đâu… phải không?



18.



Tại ranh giới Minh giới, bóng quỷ chồng chất, chen chúc.



Ta đứng đó, mặt trắng bệch, ánh mắt c/h/ế/c lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, một thân ảnh hòa lẫn trong đám quỷ hồn, đang chuẩn bị bước chân khỏi Minh giới, lén chạy đến nhân gian.



Tay ta cầm chặt ngọc hoàn, ngón tay không ngừng run rẩy.



Cốt Cơ… đã phá được đèn dẫn hồn, định bỏ trốn đến nhân gian để tìm Dung Cảnh.



Muốn phá tan chiếc đèn ấy, lại còn là loại ta đã gia cố nhiều tầng phong ấn, nếu không có người giúp, tuyệt đối không thể.



Bóng người ấy đã bước ra được một nửa. Nếu bước nốt chân kia, thoát khỏi Minh giới, thì giữa nhân gian rộng lớn, lại thêm Dung Cảnh muốn che chở, chẳng khác nào mò kim đáy bể.



Ta chớp người lao đến. Ngay khoảnh khắc Cốt Cơ vừa định vươn tay ra ngoài ranh giới, ta không hề do dự, tung một cú đá thật mạnh.



Lực ta dùng là toàn bộ sức lực.



Cốt Cơ bị đá ngã sấp xuống đất, thân thể đập mạnh xuống nền, mấy lần gắng gượng muốn bò dậy nhưng không nổi, chỉ có thể nằm rạp, nhổ ra một ngụm m.á.u đen tanh tưởi.



Ta chậm rãi bước đến trước mặt nàng, giọng lạnh như băng:



“Cốt Cơ, định đi đâu vậy?”



Cốt Cơ hoảng hốt ngẩng đầu, đồng tử co rút dữ dội. Khuôn mặt nàng ta vì đau đớn mà vặn vẹo, trắng bệch như giấy.



Ta mặt không đổi sắc, giẫm lên tay nàng, giọng nhàn nhạt vang lên:



“Cốt Cơ… ngươi khiến ta… bắt đầu thấy thật sự không vui rồi đấy.”

19.



Ta ném Cốt Cơ xuống sông Vong Xuyên, đứng bên lan can cầu, cúi mắt lặng lẽ nhìn nàng.



Tiếng thét thảm của nàng vang vọng khắp Minh giới. Trong làn nước đen ngòm của Vong Xuyên, nàng chìm nổi lên xuống, mỗi khi định tiến gần về phía bờ liền bị ác quỷ lôi trở lại đáy sông.



Tiếng nàng vang lên ngắt quãng, không thể nghe rõ lời, nhưng có thể cảm nhận được… trong đó xen lẫn tiếng cười chói tai, điên cuồng.



Một thứ khoái cảm méo mó đầy bệnh hoạn.



Đôi mắt nàng đã bị xé đến đỏ ngầu, vẫn chăm chăm nhìn ta mà cười.



Ta hiểu… nàng đang cười cái gì.



Một cơn bực dọc bỗng trào dâng trong ngực, ta phất tay áo, vung lên kéo nàng ra khỏi sông.



“Khục… khục…”



Cốt Cơ bị quăng xuống đất, cười đến nỗi kéo theo những cơn đau làm vết thương rách toạc, nàng ho rũ rượi mấy tiếng.



Nàng ngẩng khuôn mặt méo mó lên, cười nhạo:



“Dung Đào… ngươi đang sợ phải không? Ha ha ha ha…”

“Ngươi không ngờ đúng không? Cái kẻ ngươi kính trọng, người mà ngươi tin là luôn che chở ngươi, hắn lại đi giúp Dung Cảnh.”



“Ha ha ha ha ha!”



Cốt Cơ ngửa mặt cười sảng khoái, khuôn mặt diễm lệ lúc này trở nên dữ tợn, vặn vẹo:



“Ngươi đoán xem ta đã phá được đèn dẫn hồn bằng cách nào?”



Nàng cười tươi rói, giọng the thé:



“Chính là nhờ chiếc quạt cốt mà ngươi tự tay giúp ta lấy về đó, ha ha ha ha ha!”

 

Ta từ từ ngồi xổm xuống, rút ra một con d.a.o găm từ trong tay áo, lưỡi d.a.o lướt nhẹ qua gò má nàng, giọng nhỏ nhẹ:



“Cốt Cơ…”



“Xem ra, ngươi thật sự muốn c/h/ế/c rồi.”



“Ngươi… ngươi định làm gì?”



Nét cười trên mặt Cốt Cơ dần tan biến, ánh mắt nhìn ta dần chuyển sang hoảng loạn, nàng lùi lại theo bản năng:



“Dung Đào, tránh ra… đừng đến gần, Aaaa!”



Chưa kịp nói hết câu, Cốt Cơ đột nhiên ôm mặt hét lên thất thanh.



Máu bắt đầu trào ra từ giữa kẽ tay nàng, giọng nàng nghẹn ngào thảm thiết:



“…Mắt ta… mắt ta…”